Ai mà ngờ được căn cứ của bọn họ chính là căn phòng dưới lòng đất hoang chứ!
Hơn nữa căn phòng này xem chừng không nhỏ đâu.
Độ lớn ống khói của căn phòng này vừa đủ cho một người trưởng thành có thể chui vào được.
Lâm Thần quay đầu nhìn Bạch Cốt từ từ bò theo sau, chẳng mấy chốc đã đến nơi ở của hai anh em Hạ Khai và Hạ Minh.
“Bây giờ chúng ta dùng cái thẻ này để vào trong, nhưng tôi lo rằng bên trong có mai phục, cho nên anh ở bên ngoài đợi tôi một lát, tôi vào xem thử trước, nếu như không có mai phục thì mới ra hiệu cho anh mở cửa.”
Bạch Cốt nói xong liền đẩy cửa bước vào, cửa vừa mở đã hứng phải một làn đạn bắn ra, may mà Bạch Cốt phản ứng nhanh, vừa nghe tiếng đạn bắn ra đã nhanh chóng nấp vào tường.
“Không ngờ rằng lần trước anh lại có thể đột phá vòng vây của chúng tôi, hơn nữa còn sống sót trở lại đây lần nữa.” Hạ Khai vỗ tay, trong ánh mắt lộ ra nét tán thưởng: “Nếu đã tài giỏi như vậy, sao cứ nhất quyết đi theo người này mà lại không đến hợp tác với chúng tôi này? Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.”
Bạch Cốt nhìn hai kẻ trước mặt, không thèm nghĩ ngợi gì phản đòn đáp: “Không cần, những thứ anh ấy cho tôi mấy người không cho được đâu!”
Lâm Thần tiến đến trước mặt bọn họ, ánh mắt đầy sát khí nói: “Tôi nghĩ hẳn hai người cũng đã đoán ra được mục đích hôm nay tôi đến đây. Nếu đã vậy thì chúng ta không cần nói nhiều làm gì, bây giờ hai người muốn tự đầu hàng hay đợi muốn cùng nhau sống mái một phen?”
Hai anh em Hạ Khai Hạ Minh nhìn nhau không có lấy một chút căng thẳng, ngược lại rất đắc ý đáp: “Anh nghĩ anh có thể sống sót mà ra khỏi đây sao? Không phải anh nghĩ rằng chỗ này chỉ có hai chúng tôi đấy chứ?”
“Tôi biết nơi này nguy hiểm trùng trùng, nhưng tôi lại tò mò không biết rốt cuộc súng của chúng tôi hay súng của các người nhanh hơn nhỉ?”
“Cứ thử thì sẽ biết thôi ấy mà!”
Lâm Thần và Bạch Cốt còn chưa kịp hành động thì đã bị người ở phía đẩy xuống.
Khi bị đẩy họ mới phát hiện nơi họ đang đứng đã xuất hiện một cái lồng tia hồng ngoại tự lúc nào.
Lúc này, toàn bộ mười người đi theo cũng bị nhốt vào trong, mà chiếc lồng tia hồng ngoại ấy không ngừng thu nhỏ lại.
“Bây giờ đã cảm nhận được ai là người chiến thắng chưa?” Hạ Khai nghĩ rằng đã nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay: “Mười người này cũng là mười sinh mạng đang sống sờ sờ ra đó, vậy thì giờ anh cam tâm tình nguyện đầu hàng để bảo toàn mạng sống cho họ, hay là giương mắt nhìn họ chết trước mặt đây?”
Tất nhiên Lâm Thần sẽ không chấp nhận mười người này chết trước mặt mình, nhưng đầu hàng là chuyện không thể nào.
“Có phải là tôi đầu hàng rồi các người sẽ tha cho họ không?”
Hạ Khai gật đầu, hắn ta thích nhất nhìn thấy bộ dạng không phục nhưng vẫn phải chịu thua của người khác.
“Nhưng mà tôi lại cảm thấy các người vốn không muốn tha cho họ.” Lâm Thần ra vẻ đổi ý, nhìn hắn ta nói: “Cho nên, tôi vốn không muốn đầu hàng.”
Vừa dứt lời, Bạch Cốt cầm súng nhắm thẳng đỉnh đầu bắn vài phát liền.
Tiếp đó, tia hồng ngoại bao vây bọn họ biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Chúng tôi đã sớm đoán được những việc các người có thể làm, cho nên lúc vừa mới vào đã kiểm tra hết một lượt rồi.” Lâm Thần nhìn bọn họ mặt cắt không còn một giọt máu, khí thế bừng bừng nói: “Lúc đầu chúng tôi vẫn chưa biết đồ vật giống như máy ghi hình ở bên trên dùng để làm gì, còn giờ thì rõ rồi.”
Tiếp đó, Lâm Thần sải bước tiến đến, nhìn hai người bọn họ rồi nói: “Giờ đây các người còn có thể làm gì khác nữa không?”
Ngay lúc đám người Lâm Thần ào ra thì người bên phe đối phương cũng ùn ùn kéo đến, tạo thành vòng vây giữ chân bọn họ.
“Hiện nay mỗi người chúng tôi đều có súng.” Hạ Minh ngẩng mặt cười lớn nói: “Trong những cái chai, cái cốc ở đây đều là các sản phẩm thí nghiệm. Thật ra lúc đầu chúng tôi vẫn chưa tìm ra ai sẽ là đối tượng thí nghiệm tiếp theo, nhưng giờ thì có rồi, chúng tôi quyết định chọn anh rồi đó, Lâm Thần!”
Lâm Thần lại không hề sợ hãi trước những khẩu súng xung quanh, anh có chân khí bảo vệ, đừng nói là đạn, cho dù là súng máy cũng không làm sao phá vỡ chiếc khiên được tạo ra bởi chân khí này được.
Nhưng Lâm Thần lại tò mò về lý do bọn họ chọn anh làm vật thí nghiệm.
“Chúng tôi phát hiện một nguồn năng lượng lớn chưa từng thấy trên người anh.” Hạ Khai dường như nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Thần, giải thích: “Nguồn năng lượng này giống như là một nguồn khí vô cùng mạnh mẽ trong cơ thể, không chỉ có thể giúp anh gia tăng sức mạnh mà còn giúp anh có được sức mạnh mà người thường không thể nào có được. Nếu như tôi đoán không nhầm thì vết thương của người này khỏi nhanh đến vậy chắc hẳn là nhờ vào cách chăm sóc đặc biệt nào đó của anh, có đúng không?”
Lâm Thần không ngờ chân khí cất giấu sâu trong cơ thể như vậy, gần như không có ai có thể cảm nhận được nó.
Lại bại lộ trước mặt hai con người này, dù chỉ tiếp xúc qua vài lần.
Quả thực khiến anh kinh hãi.
“Sao các người lại biết?” Lâm Thần nhìn bọn họ chất vấn: “Ai đã nói cho các người biết?”
Hạ Khai lắc đầu, giống như đang nói rằng câu hỏi của Lâm Thần rất đỗi ngốc nghếch.
“Không có ai nói cho chúng tôi biết cả, hai người bọn tôi là thiên tài!” Hạ Khai cười nói: “Nhìn hai anh em bọn tôi có vẻ như làm nhiều việc bất hợp pháp, thực ra chúng tôi vẫn luôn ấp ủ tiến hành một thí nghiệm bí mật và vĩ đại của loài người!”
“Thí nghiệm gì?”
Hạ Minh giải thích: “Nếu tiến hành hoán đổi bộ phận cơ thể giữa hai người với nhau sẽ xảy ra phản ứng bài trừ. Nhưng nếu như chúng ta có thể tạo ra một thứ không có tính bài trừ thì cho dù có trao đổi bất cứ bộ phận nào đều có thể thuận lợi tiếng hành. Thứ này không chỉ giúp thay bộ phận cơ thể người thực hiện hành động mà còn giúp con người kéo dài tuổi thọ. Như vậy không phải là rất tuyệt vời sao?”
Càng nói về sau, mặt Hạ Minh càng lộ rõ vẻ điên dại.
“Hơn nữa, tôi còn đạt được thành tựu lớn trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.” Hạ Khai đẩy kính lên, chấn chỉnh lại chiếc áo khoác trắng dài và nói: “Đến lúc đó, tất cả những thí nghiệm của tôi đều được công nhận. Tất cả những gì tôi làm đều rất xứng đáng!”
Lâm Thần nhìn những sản phẩm thí nghiệm xung quanh mình, cũng xem như đã tường tận mục đích của bọn họ rồi.
Nói trắng ra là vì những ham muốn ích kỷ của chính bản thân bọn họ.
“Vậy các người định làm gì tôi?”
Hạ Minh lấy ra một viên thuốc, đặt trước mặt Lâm Thần.
“Anh uống xong tôi sẽ thả hết các người đi.”