Lâm Thần chỉ đứng trước mặt bọn họ cười lớn, dáng vẻ rất tự tin.
“Không phải anh nghĩ là chúng tôi sẽ không chuẩn bị gì mà đến sao?”
Ngay sau đó, những chiếc kim bạc trong tay Lâm Thần bay vụt ra ngoài.
Những kẻ vốn đang bao vây ngáng chân họ còn chưa kịp nổ súng đã bị nhưng chiếc kim bạc của Lâm Thần phóng ra đâm thẳng vào trán.
Những thấy đám người đó ngã lăn ra đất, hai anh em Hạ Minh và Hạ Khai cũng hoang mang cực độ.
“Sao lại có thể thế này?” Hạ Khai vừa nhận thức được tình hình, nhìn Lâm Thần nói: “Cậu dám dùng ám khí sao?”
Lâm Thần nhìn bọn họ, thờ ơ đáp: “Đánh lén thì đã sao? Các người cũng không phải hạng tốt lành gì, lại còn muốn quân tử với anh sao? Đây gọi là “binh bất yếm trá” có hiểu không?”
(Binh bất yếm trá: trong lúc đánh nhau không tránh khỏi việc dùng thủ đoạn, mưu kế.)
Hạ Khai nhìn Lâm Thần từng bước ép đến, còn mình và Hạ Minh gần như không còn đường lui, trong lòng hoang mang bèn chạy đến đặt tay lên nút bấm ở phía sau chiếc, làm động tác như sắp ấn vào.
“Anh dám tiến thêm bước nữa tôi sẽ nhấn cái nút này tự kết liễu!”
“Tự cho nổ sao?” Lâm Thần nhìn hai con người gian xảo trước mặt, không thèm nghĩ ngợi gì nữa, khẳng định: “Hai người không dám!”
“Sao chúng tôi lại không dám chứ?”
Hạ Minh quả là không dám, hắn còn trẻ, tiền kiếm được còn chưa kịp dùng, làm sao có thể cam lòng chịu chết chứ?
Lâm Thần nhìn Hạ Minh cười nói: “Bởi vì cả hai người đều là những kẻ tham sống sợ chết, nếu như hai người chết như thế này vậy thì mỗi năm đến Thanh Minh tôi sẽ đốt chút giấy tiền cho hai người, coi như là tỏ chút lòng thành kính vậy.”
Nói xong Lâm Thần lại tiếp tục tiến về phía trước, muốn bắt lấy bọn họ.
Dẫu sao Bạch Cốt đều đã ghi âm lẫn ghi hình toàn bộ quá trình từ nãy đến giờ và cả giao dịch lần trước nữa.
Bất cứ lúc nào cũng có thể gửi bằng chứng cho phía cảnh sát.
Hạ Minh và Hạ Khai không ngờ Lâm Thần lại không quan tâm đến sống chết của bọn họ như thế.
“Anh!” Hạ Khai nhìn Hạ Minh, cắn răng nói: “Nhớ bảo vệ mặt cho kỹ!”
Hạ Minh hiểu ý, lúc Hạ Khai ấn nút thì bị lực mạnh văng ra chỗ khác.
Lâm Thần hít phải khói thì liền nhận ra vấn đề, hét lên: “Đây là khói độc, mau chóng rời khỏi đây!”
Nhưng cuối cùng chỉ có Bạch Cốt và Lâm Thần thoát ra được.
Mười người còn lại đều hít phải khí độc trong lúc chạy mà thiệt mạng.
Lâm Thần không ngờ bọn họ lại chuẩn bị đến bước này.
Cứ nghĩ rằng sẽ thực sự phát nổ, nhưng không ngờ lại là khói độc
Lúc hai người chạy tới bãi đất trống, Bạch Cốt đã không còn được tỉnh táo, mà Lâm Thần cũng hít phải một ít khói độc rồi.
Mặc dù anh vẫn có thể dùng chân khí đẩy chất độc ra ngoài.
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là phải giải độc cho Bạch Cốt trước.
Lâm Thần cho Bạch Cốt uống thuốc xong thì cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Thấy Giang Ngưng, lại thấy Vương Mai đang đánh anh, thậm chí còn thấy một số người chưa từng gặp mặt.
“Anh không sao chứ?” Bạch Cốt uống thuốc giải độc xong thì tỉnh táo hơn nhiều: “Tôi đưa anh đi nhé?”
Nói xong, Bạch Cốt định cõng Lâm Thần rời khỏi đó.
Nhưng chưa kịp đi thì Lâm Thần đã bảo cậu ngừng lại.
“Cậu đi trước đi.” Lâm Thần đẩy Bạch Cốt về phía trước, anh đã cảm nhận được độc tính phát tán khiến cơ bắp đau đớn: “Tôi tự có cách đối phó với bọn họ.”
Bạch Cốt không đồng ý buông xuôi như vậy, nhưng hiện nay anh muốn cõng Lâm Thần đến xe đậu ngoài kia rồi đưa tới bệnh viện, lại bị Lâm Thần đánh ngất.
“Rất xin lỗi cậu!” Lâm Thần thấy Bạch Cốt đã hôn mê, cảm thấy vô cùng có lỗi: “Tôi cũng có kế hoạch của mình, chỉ là trong kế hoạch này tạm thời không có cậu.”
Lâm Thần nói xong thì từ từ mang Bạch Cốt đặt xuống một bên, một mình đuổi theo Hạ Khai và Hạ Minh.
Hai người họ cũng không ngờ Lâm Thần lại dám một mình trở lại.
Bọn họ muốn tìm một chỗ gần đó trú ẩn vì nghĩ Lâm Thần và Bạch Cốt đều đã đi rồi.
Không ngờ Lâm Thần lại về đây một mình.
“Tôi đến rồi đây!” Lâm Thần nghiến răng nói: “Không phải các người muốn lấy tôi làm thí nghiệm sao? Được thôi, nhưng phải cứu tôi trước đã!”
Hạ Minh nghe vậy không kiềm được bật cười.
“Không ngờ anh cũng là một kẻ sợ chết!” Hạ Minh vừa cười đắc ý vừa nói: “Xem ra tên nhóc đi theo bên cạnh anh đã chết rồi. Nếu không sao lại chỉ có một mình anh đến đây xin chúng tôi cứu tội nghiệp thế này?”
Lâm Thần không nói gì, mặc cho bọn họ đoán già đoán non.
Bởi anh biết những điều này chỉ là tạm thời mà thôi.
Hơn nữa cũng là một trong những kế hoạch của anh.
Quả nhiên, bọn họ nhanh chóng mang anh về.
Trong phòng thí nghiệm, Lâm Thần bị bọn họ trói lại, anh nhìn dáng vẻ bị trói của mình cũng tự thấy buồn cười.
“Tôi cũng sẽ không chạy đâu, các người cần gì trói chặt đến vậy?”
“Anh chạy hay không chúng tôi không lo tới.” Hạ Khai vừa thử thuốc vừa nói: “Chúng tôi chỉ biết hai người chúng tôi không đánh lại anh, cho nên chỉ có thể trói anh lại. Hơn nữa anh sắp thành một xác chết có giá trị rồi, vậy thì trói chặt hay không quan trọng lắm sao?”
Lâm Thần không đáp, anh tỉ mỉ quan sát xung quanh, chắc là vẫn đang ở phòng thí nghiệm ở khu biệt lập.
Chỉ là vừa nãy ngửi phải thuốc độc sao giờ lại như không có gì nữa.
“Nếu chúng tôi đã lấy anh làm vật thí nghiệm, vậy thì cũng nên nói cho anh biết đó là thí nghiệm gì chứ nhỉ!”
Hạ Khai nhìn Lâm Thần nói: “Chúng tôi sẽ tách rời các bộ phận trên người anh ra hết rồi tập trung chúng lại, sau đó thực hiện thí nghiệm trùng điệp tế bào. Nếu như các tế bào thử nghiệm của chúng tôi có thể tồn tại trên mô tế bào của anh, vậy thì có thể chứng minh được DNA của anh tương thích.”
“Nhưng tôi càng tò mò về nguồn năng lượng trong cơ thể anh hơn, rốt cuộc đó là gì?” Hạ Minh nhìn Lâm Thần hỏi: “Tôi chưa từng thấy luồng khí sạch sẽ, tinh khiết như vậy. Hơn nữa độ tinh khiết của nó còn lớn hơn nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp anh. Rốt cuộc là thứ gì?”
Lâm Thần không ngờ rằng hai người họ đã nhìn ra chân khí của anh ngay từ lúc ban đầu.
Theo lý mà nói thì chỉ có những lúc anh sử dụng chân khí thì người khác mới có thể nhìn thấy.
Nhưng hai người này lại chưa từng thấy anh sử dụng chân khí bao giờ.
Hơn nữa, người phàm mắt thịt làm sao có thể nhìn ra chân khí trong cơ thể anh chứ? Mà hai người này lại có thể nhìn ra được, hơn nữa lại còn biết được chân khí của anh ngày càng thuần khiết?