Con Rể Là Thần Y

Chương 175



Bạch Cốt nghe vậy thì lắc đầu, bác bỏ suy nghĩ này của cảnh sát Trương.

“Người khác có lẽ còn có khả năng, nhưng mười người đứng đầu trong bảng xếp hạng tuyệt đối không thể bị xúi giục.” Bạch Cốt nói một cách chắc chắn, “Bởi vì những người trong mười hạng đầu này, đều phải trải qua một loạt các huấn luyện do nhân viên cao cấp của mạng lưới ngầm tiến hành. Nguyên nhân chính là để đề phòng có người sẽ bị xúi giục mà phản bội.”

“Vậy cậu bây giờ có tính là đang bị xúi giục phản bội không?” Lâm Thần nhìn Bạch Cốt hỏi: “Hiện tại, cậu đã nói với chúng tôi hầu hết những gì cậu biết về mạng lưới ngầm rồi.”

“Trường hợp này của tôi đương nhiên là không tính.” Bạch Cốt nhìn Lâm Thần, giải thích, “Những người đi ám sát như chúng tôi cũng có thể tự do lựa chọn ông chủ, chỉ cần vào thời điểm chấp hành nhiệm vụ không bị xúi giục là được.”

Thì ra là vậy, Lâm Thần hiểu được, hỏi lại: “Cái giá một triệu có thể làm cho họ nghe theo lời chúng ta sắp xếp hay không?”

“Cực Dạ còn dễ, nhưng giá của những người khác tôi cũng không nắm chắc.” Bạch Cốt có chút do dự nói, “Tôi có thể đi liên lạc một chút, chờ bên tôi xác định rồi bên các anh hãy xác nhận thời gian hành động, có được không?”

Lâm Thần giơ một dấu tay ok, tiếp đó lại đem mọi chuyện đã xảy ra ở bệnh viện bỏ hoang lúc trước đều nói cho cảnh sát Trương.

“Các cậu xác định tất cả thi thể đều không có ở bên trong sao?” Cảnh sát Trương thấy Lâm Thần gật gật đầu, liền cảm thấy có chút kỳ quái nói, “Sao lại có thể như vậy được?”

Lâm Thần phụ họa nói: “Cậu cũng cảm thấy không thể tin được, đúng không? Tối nay chúng ta hãy cùng nhau đi xem, cậu có thể mượn một con cảnh khuyển cho tôi không?”

Cảnh sát Trương gật gật đầu, chó cảnh sát mà thôi, anh vẫn có thể lấy được.

Tối hôm đó, đám người Lâm Thần lại đi tới bệnh viện bị bỏ hoang.

Lần này, có sự trợ giúp của cảnh khuyển. Tuy rằng trên mặt đất bị dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng chó cảnh sát vẫn ngửi thấy một chút mùi không thích hợp, trực tiếp dẫn bọn họ đến sườn núi nhỏ phía sau bệnh viện cũ.

Quả nhiên, một nơi trên sườn núi có dấu vết đất bị đào lên rất rõ ràng.

Mà con chó cảnh sát lại ở sườn núi này sủa không ngừng, thoạt nhìn bộ dáng nó có vẻ rất bất an.

“Hẳn là ở ngay chỗ này rồi.”

Lâm Thần cầm lấy cái xẻng gấp đào đất. Sau khi đất bị đào được hơn phân nửa, đồ vật bên dưới rất nhanh đã lộ ra.

Khi tiếng sủa của cảnh khuyển vang lên, cảnh sát Trương cầm đèn pin chiếu xuống, trong nháy mắt liền sợ ngây người.

Nơi này, thế mà lại là một cái hố chôn người tập thể.

Ngoại trừ những người bị giật chết trong lồng điện Faraday trước đây, còn có rất nhiều người khác bị khoét rỗng, không được chỉnh sửa lại một chút nào đã bị ném xuống.

Xem ra, đây hẳn là nơi bọn họ xử lý nhanh các thi thể.

Bằng không, làm sao trong vòng một đêm đã có thể xóa dấu vết sạch sẽ đến như vậy.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Cảnh sát Trương khϊếp sợ một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, nhìn Lâm Thần hỏi, “Chụp lại tất cả những thứ này để làm chứng cứ sao?”

“Vô dụng.” Lâm Thần lắc đầu nói, “Cậu có tin hay không, chỉ cần cậu chụp ảnh đem về cho cấp trên cậu xem, một giây sau nơi này có thể sẽ bốc cháy. Đến lúc đó sẽ gây ra bao nhiêu tổn thất, cậu hẳn là rõ ràng hơn tôi.”

Lời Lâm Thần nói quả thật cũng hợp lý, cho nên lúc này cảnh sát Trương ngược lại không biết nên làm như thế nào.

“Chờ một chút, cậu nhìn xem những vết thương này.” Cảnh sát Trương nhìn thấy khuôn mặt của một trong những người chết, có chút kinh ngạc nói, “Người này, tôi nhìn có chút quen mắt. Tôi nhớ rồi, người này là hàng xóm của chúng tôi sống ở tầng dưới. Cậu ấy vừa vào đại học năm nay, trước đây cậu ấy nói với tôi muốn đi ra ngoài làm việc tự kiếm học phí. Thế nhưng, về sau liền mất tích, thật không ngờ cậu ấy vậy mà cũng bị hại.”

“Cậu có chắc không?”

Lâm Thần cẩn thận kiểm tra thi thể mà cảnh sát Trương chỉ, sau khi kiểm tra xong anh phát hiện một manh mối rất quan trọng.

“Trên người cậu ấy có rất nhiều vết bầm tím, còn có rất nhiều vết thương do con người gây ra, hẳn là bị một đám người đánh.” Lâm Thần khẳng định mười phần nhìn cảnh sát Trương, nói, “Cho nên, cậu ấy hẳn là thông qua trung gian xin vào làm trúng chỗ đen, như công trường hoặc là nơi tương tự. Sau khi bị người ta đánh chết, liền bị đưa đến Hồng Tinh hoặc là nơi này. Ồ, phải rồi, cha mẹ cậu ấy có báo mất tích không?”

Cảnh sát Trương lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Cậu ấy là một đứa trẻ bị bỏ rơi, cha mẹ nuôi đối xử với cậu ấy cũng không tốt. Nhưng tôi nghe nói rằng cha mẹ nuôi của cậu ấy đã nhận được một khoản tiền khổng lồ, khoảng ba mươi vạn.”

Lâm Thần đứng dậy, cố gắng kéo thi thể kia ra, bảo cảnh sát Trương cõng trên lưng.

“Như vậy, hiện tại đem thi thể này mang về đi!” Lâm Thần thở hổn hển nói, “Dù sao thì, hiện tại chúng ta cần nhất chính là manh mối trên người cậu ấy. Cậu hẳn là biết phải xử lý như thế nào đi!”

Cảnh sát Trương gật gật đầu nói: “Tôi đương nhiên biết, về điểm này thì cậu có thể yên tâm!”

“Vậy thì tốt, xem ra chúng ta phát hiện manh mối này cũng coi như có giá trị.”

Sau khi hai người thu dọn xong liền rời đi.

Ngày hôm sau quả nhiên không ngoài dự liệu của Lâm Thần. Vào buổi trưa, cảnh sát Trương đã nhìn thấy tin tức phát cháy truyền ra trên điện thoại di động.

Xem ra những người đó quả thật đã phát hiện ra dấu vết của cảnh sát Trương và Lâm Thần. Thậm chí có thể đã tốn không ít công sức theo dõi họ mọi nơi mọi lúc.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?” Lâm Thần nhìn cảnh sát Trương hỏi, “Cậu có đi tìm cha mẹ của thi thể kia không?”

Cảnh sát Trương uống một ly nước lớn nói: “Tôi đương nhiên có đi, chẳng qua người nhà đó không biết là cố ý trốn tránh tôi, hay là thật sự đã chuyển đi rồi. Sau đó tôi lại tới nhưng không gặp, còn ngồi xổm tại chỗ giữ cả ngày nữa.”

Không biết vì sao, khi nghe cảnh sát Trương nói như vậy, trong lòng Lâm Thần có một dự cảm rất không hay.

Lâm Thần gọi Bạch Cốt tới, không nói hai lời đã trực tiếp bảo cảnh sát Trương dẫn hai người bọn họ đến nhà cha mẹ nuôi của thiếu niên kia.

“Bây giờ đã là tám chín giờ tối rồi, tôi nói này, chúng ta đừng đi được không?” Cảnh sát Trương vừa ngồi xuống nghỉ ngơi không được bao lâu đã bị kéo ra khỏi cửa, rất bất đắc dĩ nói, “Sáng sớm mai rồi hãy đi, lúc này đi cũng không nhất định có thể gặp được người đâu! Tôi còn có mấy vụ án khác trong tay nữa!”

Hiển nhiên, sự phản kháng của cảnh sát Trương không có hiệu quả, cuối cùng vẫn dẫn Lâm Thần và Bạch Cốt đến trước cửa nhà cha mẹ nuôi của thiếu niên kia.

“Nơi này chính là nhà bọn họ, hôm nay tôi đã tới ba lần, sớm và tối đều tới một lần, những lúc khác tôi ngồi ở trong xe đậu bên ngoài, cho rằng có thể đợi được. Thế nhưng, đợi đến tận bây giờ cũng chưa từng thấy bọn họ ra cửa.”

Bạch Cốt vừa nghe cảnh sát Trương nói, vừa dùng một dụng cụ đặc chế, đâm mắt mèo rơi ra.

Sau đó, liền thấy Bạch Cốt nhìn thoáng qua bên trong, trong nháy mắt sắc mặt đã đại biến.

“Có chuyện gì vậy?”

Bạch Cốt không trả lời câu hỏi của Lâm Thần, anh ta lại lấy ra một ít trang bị, ngay trước mặt cảnh sát Trương, cạy cửa ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.