Con Rể Là Thần Y

Chương 185



Lập tức hai người Từ Phong cùng Từ Ly đi ra ngoài xem xét, nhưng họ chỉ thấy nhân viên phục vụ đang thu dọn đồ đạc mà thôi.

"Này, cậu vẫn luôn ở chỗ này sao?"

Đối mặt với sự chất vấn của Từ Phong, nhân viên phục vụ cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, hắn sững sờ nhìn hai người, còn chưa tới vài giây đồng hồ thì Từ Ly kéo cậu tới.

"Tới đây, nơi này chúng tôi vừa lúc cần đặt món, cậu giúp chúng tôi gọi món vậy."

Nhân viên phục vụ mờ mịt ở phía sau bọn họ đi vào, sau đó hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi bọn họ cần gì.

Một giây sau, cậu liền bị Từ Ly dùng khăn lụa trên cổ siết chặt lấy của mình.

"Các ngươi điên rồi sao!"

Lạc Chính Thuần nhìn thấy Từ Ly làm như thế, trong lúc nhất thời khiến hắn kinh ngạc đứng lên.

"Nơi này là KTV, không phải dã ngoại, các ngươi gϊếŧ người ở chỗ này, có nghĩ chuyện này nên xử lý như thế nào không?"

Lạc Chính Thuần vừa dứt lời, hắn liền thấy người phục vụ kia đã chậm rãi tuột xuống, dần dần không còn hơi thở.

"Xử lý như thế nào?" Từ Phong thờ ơ nhìn hai người bọn họ nói, "Rất đơn giản, cân nặng của nhân viên phục vụ này nhìn qua khoảng chừng một trăm cân, dáng người thấp bé, xương cốt cũng nhỏ. Chúng ta chỉ cần ra bên ngoài mua một cái rương hành lý loại lớn, sau đó cho cậu ta vào rồi vận chuyển ra ngoài là được."

"Cái gì?" Lạc Chính Thuần sửng sốt, "Các ngươi không biết một cái xác vừa mới chết có giá trị là bao nhiêu không? Nếu là đặt nó vào trong rương hành lý vận chuyển ra ngoài, nội tạng bị chèn ép, vậy thì nó sẽ bán không được giá tốt."

"Nội tạng bán không được cái giá tốt, không có nghĩa là cái khác bán không được cái giá tốt."

Từ Ly nói xong liền tự mình đi ra. Không bao lâu sau, tay của cô ta cầm một rương hành lý đẩy trở về, vừa vặn có thể đem thi thể đặt vào.

"Hai người các ngươi, ra tay độc ác như vậy, thật sự là có năng khiếu làm nghề này." Lạc Chính Thuần nhìn hai người bọn họ thu thập thi thể không chút bối rối, suy nghĩ kỹ một lúc sau, "Đã như vậy tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Từ Phong cười gật đầu, sau đó vỗ tay, lúc này cửa phòng bị mở ra, lập tức Bạch Cốt bị một người đẩy vào.

"Tôi nhìn màn hình giám sát, nhìn thấy nhân viên phục vụ chẳng qua là đi ngang qua, Bạch Cốt mới thật sự là người đang nghe lén chúng ta nói chuyện ở bên ngoài."

Nghe Từ Phong nói như vậy, Lạc Chính Thuần lại ngây ngẩn cả người.

"Đã vậy, hai người các ngươi đều biết nhân viên phục vụ là vô tội, vậy tại sao còn muốn đánh rắn động cỏ gϊếŧ nhiều thêm một người hả?" Lạc Chính Thuần cảm thấy rất khó hiểu, "Trong trường hợp gϊếŧ người ở chỗ này, đối với chúng ta phải nói là rất bất lợi."

Từ Ly không hề để tâm nói: "Thà gϊếŧ lầm một ngàn, cũng không buông tha một cái. Từ khi bắt đầu hai người nhân viên phục vụ cùng Bạch Cốt gặp phải thời khắc này, bọn họ nhất định phải chết. Nếu là bọn họ không chết, như vậy người chết chính là chúng ta."

Từ Ly nói như vậy một chút cũng không sai, bất quá Lạc Chính Thuần cũng không phải đau lòng một cái mạng.

Trong trường hợp này hắn chẳng qua là cảm thấy tận dụng tất cả khả năng để giảm bớt phiền phức mới là kế sách hay.

Nhưng Từ Ly đã có biện pháp vừa có thể gϊếŧ người sau lại còn có thể vận chuyển thi thể ra ngoài. Như vậy, nghĩ đến bọn họ cũng có chút tài năng mới có thể bắt trở lại cao thủ ám sát Bạch Cốt.

Nhưng bọn họ không ai nghĩ tới là, Bạch Cốt cố ý bị bọn họ bắt.

Bởi vì chỉ có đánh vào nội bộ, mới có thể biết bọn họ đến cùng muốn làm là cái gì.

Bạch Cốt nghĩ như vậy, làm bộ bị đánh ngất xỉu, trực tiếp ngã trên mặt đất, làm bộ hôn mê bất tỉnh.

"Hiện tại, thừa dịp thi thể nhân viên phục vụ vẫn còn mới, có thể bán đươc giá một chút, tranh thủ thời gian đưa trở về, đem vết tích có thể hủy đều tranh thủ thời gian hủy hết đi."

Dưới sự nhắc nhở của Lạc Chính Thuần, hai người Từ Ly cùng Từ Phong đem thi thể chở về bệnh viện nhà mình. Sau đó, đem Bạch Cốt nhốt lại.

Lạc Chính Thuần nhìn Bạch Cốt bị giam, trong lòng đắc ý vô cùng.

"Bạch Cốt, uổng cho danh hiệu ám sát xếp hạng thứ chín của mày. Bây giờ nhìn mày xem, cỡ nào chật vật không chịu nổi a!" Lạc Chính Thuần ngồi chồm hổm ở trước mặt Bạch Cốt, nhìn người bị mình đánh chỉ còn lại một hơi, đắc ý cười cười, "Mày có biết hay không, tao bị bọn mày chỉnh có bao nhiêu thảm! Hiện tại ngoại trừ tổng bộ Hồng Tinh vẫn tồn tại ở bên ngoài, còn lại mười hai cứ địa phân tán trên khắp cả nước đều đã bị bọn mày hủy. Mày biết chuyện này mang đến cho tao tổn thất bao lớn không?"

Lạc Chính Thuần nói xong, hắn ta vẫn không quên cầm cây gậy trong tay dùng sức đánh vào lưng Bạch Cốt.

Tính toán thời gian cậu đã bị giam ở chỗ này hơn một tuần, thời điểm Bạch Cốt đau đến nổi sắp bất tỉnh, cậu nhẩm tính thời gian, suy tính xem trong đoạn thời gian này cậu thông qua lời nói của Lạc Chính Thuần biết được tin tức mình muốn, lúc này cậu mới giương mắt nhìn hắn ta.

"Mày cho rằng, việc này kết thúc rồi à?"

Bạch Cốt hừ lạnh một tiếng, giương mắt nhìn Lạc Chính Thuần: "Việc này, chỉ là mới bắt đầu."

"Sắp chết đến nơi, mày còn mạnh miệng?" Lạc Chính Thuần nhìn dáng vẻ Bạch Cốt ra vẻ kiên cường, nhịn không được giễu cợt, "Còn gì nữa, mày cho rằng mày còn có thể còn sống ra ngoài?"

Bạch Cốt chầm chậm từ dưới đất bò dậy, đứng trước mặt Lạc Chính Thuần, khắp người cậu máu me, giờ này khắc này nhìn tựa như là câu hồn sứ giả từ trong địa ngục đẫm máu mà ra, trong ánh mắt sát khí cho dù chỉ là nhìn thoáng qua, cũng đủ để chấn nhϊếp lòng người.

"Có thể hay không ra ngoài, không phải mày có thể quyết định, mà là quyết định của tao bởi do tao có muốn hay không, mày rõ chưa?"

Lạc Chính Thuần không nghĩ tới Bạch Cốt thế mà còn có khí lực đứng lên, trong lúc nhất thời sững sờ vài giây, nhìn hắn ta nổi giận đùng đùng chuẩn bị đem gậy đánh xuống lần nữa, đã thấy Bạch Cốt một tay cầm gậy.

Một giây sau, liền nghe được thanh âm cây gậy bị gãy.

"Mày, mày luôn diễn trò?"

Lạc Chính Thuần bị dọa đến giọng nói cũng run rẩy, sợ hãi lùi về sau. Nhìn bộ dạng Bạch Cốt sát khí đằng đằng, ngay cả hai chân cũng đều là run rẩy theo.

"Có phải hay không diễn trò, chính mày không biết sao?" Bạch Cốt nhấc áo lên, lộ ra bên trong cơ bụng chắc khỏe cùng đủ loại vết thương, "Những vết này, không phải đều là mày làm sao?"

Vừa dứt lời, Lạc Chính Thuần đã biết tình hình không ổn, hắn ta quay đầu muốn chạy, lại bị Bạch Cốt kéo lại.

Một giây sau, Lạc Chính Thuần chỉ cảm thấy kịch liệt đau đớn trên cổ tay.

"Mày, mày dám đụng đến tao, người của Từ gia nhất định sẽ không tha cho mày!"

Lạc Chính Thuần vẫn tưởng rằng Bạch Cốt xem hắn là người của Từ gia, nhiều ít sẽ bỏ qua hắn.

Nhưng ai biết Bạch Cốt nghe thấy là người của Từ gia, sắc mặt lại âm trầm mấy phần. Thậm chí ngay cả lực đạo trên tay cũng tăng thêm mấy phần.

"Hiện tại tao không gϊếŧ mày, là bởi vì hắn còn chưa muốn mày chết. Mày nên cảm kích hắn, hiểu chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.