Con Rể Là Thần Y

Chương 191



Lâm Thần liếc mắt nhìn Từ Thái, mặc dù bên trong đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc nào thế nhưng Từ Ly vẫn cảm nhận được cảm giác ngột ngạt cùng với mơ hồ tỏa ra sát khí từ trên chính người của anh.

“Chuyện này vẫn là giao cho người nhà các người tự giải quyết đi, tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng mà Từ thái đừng trách tôi chưa nói chuyện này với ông, nếu như ông xử lý không tốt, hậu quả sẽ ra sao, trong lòng ông tự phải biết làm thế nào.”

Sau khi Lâm Thần nói những lời này, không thấy cũng không nhìn người trong phòng, liền quay người đi ra ngoài.

Từ Ly rất không hiểu, Từ Thái là gia chủ của Từ gia, trong này có quyền lợi và địa vị ra sao, dù là muốn đều có thể đạt được.

Thế nhưng, Lâm Thần chẳng qua chỉ là một đứa trẻ non nớt vắt mũi chưa sạch mà thôi. Từ Ly trước sau cũng không hiểu tại sao, Lâm Thần có thể khiến cho một tay sai đắc lực như Bạch Cốt, đối với anh cung kính như vậy.

Lâm Thần sau khi rời khỏi Từ gia, liền tới địa điểm đã hẹn trước cùng với Bạch Cốt.

“Trước đây nơi này là quán bar của tôi, thời điểm làm công việc ám sát thường xuyên lui tới chỗ này”. Bạch Cốt rót cho Lâm Thần một ly rượu rồi nói, “Nơi này hoàn cảnh không tệ, cũng không có ai làm phiền. Hơn nữa rượu ở chỗ này mùi vị cũng không tệ, anh có thể nếm thử xem xem.”

“Mùi vị rất ngon, chỉ có điều tôi không nhìn ra cậu lại thích uống rượu như thế, hơn nữa, thưởng thức cũng không tệ lắm.”

Lâm Thần một bên lắc ly rượu một bên quan sát xung quanh, trước kia Lâm Thần chẳng qua là tùy ý nhìn mà thôi. Nhưng khi anh nhìn đến chỗ khác, lại phát hiện thấy một người kỳ lạ.

Ở trong tay người kia cũng cầm một ly rượu, thế nhưng bên trong lại không có bất kỳ chút rượu nào cả.

Không chỉ có vậy, thỉnh thoảng mắt anh vẫn nhìn về hướng mà họ đang nhìn, hơn nữa trong mắt tràn đầy sự dò xét, chỉ sợ mất đi hình dạng.

Trực giác của Lâm Thần nói cho anh biết, hơn nửa số người này ở đây là đang theo dõi bọn họ, chỉ có điều là đang xem xét tình hình mà thôi.

“Bạch Cốt, phía sau anh hướng sáu giờ.” Lâm Thần thu hồi ánh mắt, dáng vẻ làm bộ chưa từng thấy gì nói rằng, “Người kia, anh cẩn thận chú ý một chút, tôi cảm thấy hắn ta rất kỳ lạ, có thể là người chuyên theo dõi chúng ta.”

Bạch Cốt tiện tay lấy ra một chiếc gương, vờ như đang soi mặt mình, thế nhưng trên thực tế, anh đang nhìn ra phía sau và quan sát người của bọn họ.

“Chờ một chút, anh cùng tôi lúc ra cửa thì tách ra hành động, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc hắn ta muốn làm gì.”

Bạch Cốt gật đầu, sau khi hai người họ tùy ý cùng nhau uống mấy ly thì lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.

Quả đúng như dự đoán, vốn là người kia đang nhìn chằm chằm theo hướng của bọn họ, đang nhìn tới lúc bọn họ đứng dậy muốn rời đi, cũng theo đó mà đứng lên, đi tới cửa.

Ở hành lang thủy tinh trong suốt, khi nhìn thấy tình hình ở phía sau, Lâm Thần lập tức hiểu ngay.

Quả nhiên mục tiêu của người này là bọn họ, chỉ có điều rốt cuộc là anh hay là Bạch Cốt, điều đó còn phải chờ quan sát.

Sau đó, khi hai người họ đi tới lề đường, làm bộ chào hỏi muốn rời đi.

Trên thực tế, Lâm Thần và Bạch Cốt hai người chỉ là đồng loạt tách hướng đi trên cùng một con đường.

Mà ở trong quán rượu kia, người đàn ông vẫn luôn nhìn bọn họ chằm chằm đã đuổi kịp theo Lâm Thần.

Xem ra, mục tiêu của hắn chính là Lâm Thần.

Người đàn ông vẫn đi theo phía sau anh, ngay cả tốc độ bước đi cũng không kém gì Lâm Thần.

Lâm Thần nhìn đúng thời gian, tăng tốc độ của mình trong một lượt.

Người đàn ông theo sát phía sau, nhưng không thấy bóng dáng Lâm Thần ở chỗ rẽ, trong lúc đấy nhất thời nghi hoặc mà đứng tại chỗ.

“Chuyện gì thế này, sao người không thấy tăm hơi đâu thế này? Lẽ nào mất dấu rồi sao?”

Người đàn ông lẩm bẩm một mình, còn đang không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Lâm Thần.

“Anh có theo tôi không thì tôi không biết, nhưng tôi thật sự rất muốn biết tại sao anh lại theo dõi tôi.”

Người đàn ông vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Thần và Bạch Cốt đồng thời xuất hiện phía sau người hắn.

“Tại sao tôi lại phải tìm anh, nguyên nhân trong đó anh chưa cần thiết phải biết, thế nhưng anh chỉ cần dằn vặt, ở tương lai không xa, chẳng mấy chốc anh sẽ là người của chúng tôi, nếu như anh nói không muốn làm vậy chúng tôi sẽ có biện pháp khiến anh phải gia nhập vào trong tổ chức của chúng tôi.”

Nghe người đàn ông nói như vậy, Lâm Thần theo tiềm thức sẽ hiểu được, đây có lẽ là một tổ chức.

“Các người ở tổ chức nào tôi không quan tâm, tại sao lại muốn tìm tôi, tôi cũng mặc kệ, nhưng anh cần phải biết một chuyện, đó chính là tôi căn bản không muốn gia nhập bất kì một tổ chức nào hết.”

Lâm Thần nhìn người đàn ông nói từng câu từng chữ: “Vậy nên, vì để tìm hiểu xem anh rốt cuộc đứng về phe nào, chi bằng anh nên quay lại với tôi bây giờ, chúng ta có thể ngồi xuống và trò chuyện vui vẻ một lúc.”

Còn chưa chờ Lâm Thần động thủ, chỉ nhìn thấy người đàn ông kia cười đắc ý, xoay người nhảy lên một cái, liền biến mất không còn tăm hơi ở trước mặt bọn họ.

“Khinh công của người này thật lợi hại.” Bạch Cốt nhìn người đàn ông biến mất trong tích tắc, không nhịn được thở dài nói, “Chỉ là, bọn họ tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì.”

Lâm Thần lắc đầu một cái, anh cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Thế nhưng, tôi dám khẳng định một điều, người này tuyệt đối không phải người bình thường, hiểu võ nghệ hơn người. Có lẽ hắn ta là người đã qua huấn luyện, cũng giống như tôi vậy.” Sau khi Lâm Thần suy nghĩ một lúc rồi nói, “Tình thế phức tạp, xem chừng khoảng thời gian gần đây chúng ta vẫn nên hết sức cẩn thận thì tốt hơn.”

Bạch Cốt gật gù, sau khi hai người bàn bạc một phen, lúc này mới rời đi.

Khi Lâm Thần về đến nhà, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, lại phát hiện trên bàn trong phòng ăn từ lúc nào, đã làm đầy một bàn, đồ ăn rất thịnh soạn.

“Được rồi, anh có thể đi rửa tay, chờ một lúc rồi ăn cơm nhé.”

Lâm Thần nhìn Giang ngưng từ trong phòng bếp đi ra, trên tay còn bưng một bát canh.

“Được, chỉ có điều đây rốt cuộc là chuyện gì, em đột nhiên làm nhiều món ngon như vậy là muốn làm gì?”

Giang Ngưng cười, nhìn Lâm Thần nói rằng: “Anh ở bên ngoài làm gì em đều nghe nói rồi, kết quả thế nào em cũng biết rồi. Những thứ này chính là để thưởng cho anh đấy. Anh cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, không phải sao?”

Lâm Thần không nghĩ tới lại như vậy, sửng sốt một hồi, mãi đến khi Giang Ngưng tới giúp anh thay áo khoác ngoài, lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

“Ý của em là, những thứ này đều do em làm, đặc biệt thưởng cho anh?”

Lâm Thần sau khi thấy Giang Ngưng gật đầu, nhịn không được mà cười.

“Thật tốt, anh thật sự cũng rất lâu rồi chưa ăn món em nấu. Xem ra sau này muốn ăn món em nấu, trước đó phải cứu ai đó hay cái gì đó mất.” Lâm Thần nửa đùa nửa thật nói, “Cảm ơn em, em ở nhà cũng vất vả rồi.”

Giang Ngưng mỉm cười dịu dàng: “Không có gì, chỉ là sau này anh vẫn cần sự giúp đỡ của em trong bệnh viện. Nghe nói nhà họ Từ xảy ra chuyện, anh biết gì không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.