Ngay khi Lâm Thần vừa hạ cánh, liền thấy khuôn mặt âm trầm của Bạch Cốt.
Nhất thời một cỗ dự cảm xấu ập đến.
“Cái đó, tôi không sao, chỉ là một vết thương nhẹ mà thôi.”
Bạch Cốt thấy vậy, sầm mặt lại cố ý chọc vào vết thương của Lâm Thần, thấy anh không kiềm được nhíu mày một cái, lúc này mới hừ nhẹ một cái nói: “Ù, chỉ là vết thương nhẹ, vết thương nhẹ thì anh chớ kêu đau.”
Lâm Thần tự biết mình sai nên không nói gì.
Anh chỉ đi theo phía sau Bạch Cốt, mặc cho anh ta thay mình bôi thuốc, cái gì cũng không nói.
“Anh tức cái gì?” Lâm Thần nhìn Bạch Cốt mặt âm trầm như vậy, suy nghĩ một chút vẫn hỏi: “Anh không nói tôi làm sao biết anh đang tức giận chứ?”
Bạch Cốt vẫn tiếp tục xử lý vết thương của Lâm Thần mà không hề ngước mắt lên, như thể anh ta không thèm để ý đến Lâm Thần.
“Lâm Thần, tôi tình nguyện đi theo anh làm vệ sĩ. Anh cũng cho tôi rất nhiều tiền và đưa em gái tôi đi học.” Bạch Cốt không nhìn bộ dáng của Lâm Thần, cuối cùng anh ta nói, “Cho nên, anh phải luôn mang tôi theo bên người. Nếu không, tôi có lợi ích gì? Hôm nay, anh là may mắn mới có thể thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, lần sau nếu là…”
Lâm Thần tự nhiên biết Bạch Cốt bây giờ coi mình như huynh đệ sinh tử, cho nên mới lo lắng cho mình như vậy.
Thứ nhất, Bạch Cốt chỉ có em gái Bạch Cầm là người thân, thứ hai, bây giờ có anh ở bên người làm chỗ dựa.
Vì vậy, tự nhiên mọi chuyện sẽ vì anh lo nghĩ.
Chẳng qua là Lâm Thần cũng không đối đãi với anh ta như một vệ sĩ.
Trong mắt Lâm Thần, Bạch Cốt cũng là một người bằng xương bằng thịt, cũng là một trong những người bạn để anh dùng tính mạng bảo vệ.
Vì vậy, Lâm Thần dĩ nhiên không muốn mọi chuyện đều đem Bạch Cốt dính vào.
Tuy nhiên, Bạch Cốt dường như không muốn, luôn cảm thấy Lâm Thần đang coi mình như một gánh nặng.
“Sẽ không có lần sau.” Lâm Thần sau khi suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc nhìn Bạch Cốt nói, “Lần này, tôi không ngờ là anh ta lại xuất hiện, tôi thề, nếu như tôi biết, tuyệt đối sẽ đem anh đi cùng.”
Bạch Cốt biết Lâm Thần chỉ là giải thích chút mà thôi, nếu thật sự gặp phải tình huống rất nguy hiểm, Lâm Thần nhất định sẽ không nói cho anh biết.
Vì vậy, nếu muốn đảm bảo an toàn của Lâm Thần, có vẻ anh cần nỗ lực hơn rất nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi khỏe lại mấy ngày, Lâm Thần chuẩn bị để cho Bạch Cốt điều tra xem kẻ chống lưng cho người đàn ông này là gì, tại sao luôn muốn kéo anh vào băng nhóm.
Nhưng mà, ngay khi Lâm Thần chuẩn bị phân phó Bạch Cốt hành động, lại bị y tá trưởng gọi qua.
“Bác sĩ Lâm, tôi biết anh rất bận. Theo lý mà nói, như vậy quả thật không nên làm phiền đến anh. Tuy nhiên, tôi thật sự là không có cách nào.” Y tá trưởng vừa dẫn Lâm Thần đi vừa giải thích toàn bộ câu chuyện, “Vốn là, những bệnh nhân đó đến bệnh viện của chúng ta, họ sẽ kê đơn thuốc hay gì đó và đã qua khỏi. Nhưng không biết chuyện gì, gần đây luôn có những bệnh nhân kỳ lạ đến tìm lỗi. Hôm nay chúng tôi thật sự là không giúp được, chỉ có thể mời anh tới giúp đỡ.”
Y tá trưởng lo lắng rằng Lâm Thần sẽ trách nàng không xử lý tốt quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, từ đó đuổi nàng.
“Không sao đâu.”
Lâm Thần biết những lo lắng của y tá trưởng, thời điểm Bạch Cốt bôi thuốc cho anh, cũng đã cùng anh nói qua vấn đề này.
Gần đây, bệnh viện luôn tiếp nhận một số bệnh nhân kỳ quái.
Có người nổi mụn trên mặt cũng phải tới cấp cứu, có người nghĩ mình bị ung thư khi mặc quần áo ở nhà màu nhạt dần, phải nhập viện theo dõi, có người ngộ độc do ăn nấm dại.
Không có gì nghiêm trọng với những bệnh nhân này, chỉ cần truyền nước và kê đơn một số loại thuốc.
Tuy nhiên, gần đây có thêm một số bệnh nhân đến khám, biết rất rõ thể chất mình không thích hợp mang thai, nhưng hết lần này tới lần khác lựa chọn làm thụ tinh nhân tạo.
Làm thì coi như xong đi, còn không muốn cho bác sĩ ký giấy sinh tử, nếu như không cứu được người mẹ và đứa bé thì bác sĩ phải lấy cái chết đền tội.
Thỉnh thoảng có một hai người làm như vậy thì không có gì lạ.
Nhưng điều kỳ lạ là gần đây, trong bệnh viện có quá nhiều người như vậy, Lâm Thần cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bất kể như thế nào, tốt hơn là đi kiểm tra một chút.
Lâm Thần vừa đến cửa khoa, liền nghe thấy tiếng của người phụ nữ đẻ cùng người nhà.
“Tôi không quan tâm! Kiểm tra thai sản tôi đã làm ở bệnh viện của anh, bây giờ anh nói với tôi đứa trẻ có thể không giữ được, nếu tôi chết, đứa nhỏ mất đi, tất cả các người đều phải chết!"
“Tôi chính là nói! Nếu con dâu và cháu trai của tôi có chuyện không may, tôi sẽ cho nổ tung bệnh viện của các người.
Nghe thanh âm chói tai này, Lâm Thần không khỏi nhíu mày một cái.
Lâm Thần đã đọc được thông tin liên quan của bệnh nhân này trên đường đi, đáy huyệŧ của thai phụ quá mỏng, nghe nói do trước đó nghi ngờ mang thai con gái nên buộc phải phá thai bằng thuốc và nạo thai.
Lúc này, Lâm Thần nhìn hai người đang đứng trước mặt, do dự một lúc, anh vẫn lên tiếng.
“Cô nhất định phải sinh ở bệnh viện của chúng tôi, đúng không?” Sau khi Lâm Thần nhìn sản phụ gật đầu, lại nói tiếp: “Bệnh viện của chúng tôi có thiết bị theo dõi, ngay cả các người làm kiểm tra trong phòng cũng có giám sát. Cho nên, chúng tôi mới để cho các người làm kiểm tra trong phòng, bảo đảm an toàn riêng tư của các người. Nhưng điều này không có nghĩa là lời nói của các người sẽ không được theo dõi và ghi lại.”
Bà lão nghe Lâm Thần nói như vậy, không khỏi sốt ruột.
“Anh có ý gì? Chúng tôi không trộm không cướp, cho dù anh có giám sát thì có thể làm gì được chúng tôi!”
Lâm Thần cười khinh thường một tiếng nói: “Điều tôi muốn nói là, các người cứ yêu cầu bác sĩ của chúng tôi phải chịu trách nhiệm về sự cố ý của các người, đây là không hợp quy định. Nếu như các người muốn kiện chúng tôi, có thể, chúng tôi tùy thời đều hoan nghênh.”
Thai phụ không ngờ Lâm Thần đến đây không phải để giúp nàng đỡ đẻ, mà là để nói những lời này, trong lúc nhất thời tức giận chỉ vào anh và hét lên.
“Cứu sống người bị thương vốn là trách nhiệm của các anh, bây giờ tỷ lệ tử vong khi sinh con không còn cao như trước, nếu là tôi chết trong bệnh viện của các anh, không tìm các anh thì tìm ai!”
“Chỉ cần không phải là tai nạn y tế, các người tìm chúng tôi cũng vô ích.” Lâm Thần chỉ vào màn hình và nói, “Bác sĩ của chúng tôi tại thời điểm các người làm thụ tinh ống nghiệm, cũng đã thông báo tất cả rủi ro cho các người biết. Chính là các người khăng khăng làm theo ý mình, vẫn còn dùng lời nói vu cáo chúng tôi, có biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là lừa gạt! Cô nói, một khi máy giám sát được đưa đến cho cảnh sát, thì ai sẽ là người xui xẻo chứ?”
Lâm Thần ý là muốn đem những người quấy rối này dọa đuổi đi mà thôi, thấy sắc mặt hai người kia có chút biến hóa, liền biết là đã đủ để ngăn cản họ, vừa giới thiệu cho bọn họ bệnh viện có thể thực hiện giải phẫu, vừa chuẩn bị hồ sơ cho bọn rồi ký tên rời đi.
Nhưng vừa lúc Lâm Thần xoay người rời đi, chỉ thấy thai phụ nháy mắt với lão bà.
Một giây kế tiếp, liền thấy bà lão kéo Lâm Thần chuẩn bị rời đi và hét lên.
“Bác sĩ lang băm!”