Rốt cuộc Từ Ly vẫn không hỏi bởi cô ấy biết tạm thời bản thân không có tư cách lẫn thực lực để tìm hiểu rõ thân thế của Lâm Thần, cho nên cô ấy rất sáng suốt giữ im lặng.
Nhưng cô ấy vẫn để ý tới những chuyện Lâm Thần nói nên sau khi điều chỉnh tốt trạng thái thì bấm một dãy số gọi điện, bên kia vừa nhận đã hỏi thẳng: “Giúp tôi điều tra biển số xe này của ai cũng như mối quan hệ phía sau bọn họ…”
Có vẻ Từ Ly đã chuẩn bị trước đó nên khi bắt tay điều tra lai lịch nhóm người theo dõi mình, cô đã ghi nhớ sẵn biển số xe của bốn chiếc xe việt dã kia.
Nhưng khi nhận được đáp án, cô ấy chỉ giữ thái độ im lặng làm cho Lâm Thần tò mò: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Không phải… có lẽ chúng ta nhạy cảm, vốn dĩ những người trước đó theo dõi chúng ta là do em họ tôi sắp xếp song, theo lời anh nói thì hai trong số đó có ý gϊếŧ anh.”
“Vậy là chúng ta đánh giá cao đám người kia rồi chăng?”
Từ Ly không hiểu, khó trách nét mặt của cô ấy lại đăm chiêu, hiển nhiên Lâm Thần đánh giá cao đám người kia, không nghĩ rằng họ được Từ Phong sắp xếp, trong đó là hai người mạnh nhất mà Lâm Thần từng gặp!
Thật ra Lâm Thần đánh giá cao họ cũng có nguyên nhân của nó bởi đây là trận chiến lớn, ai biết được phô trương thanh thế lại không thể hạ bệ Lâm Thần, nếu đổi thành một người bình thường, chỉ sợ đã chết hơn trăm lần!
“Anh ta chuẩn bị nhiều người như vậy làm gì? Muốn gϊếŧ chúng ta sao?”
Cảm thán xong, Lâm Thần bắt đầu suy nghĩ mục đích của Từ Phong, đồng thời thở phào một hơi khi biết không phải kẻ địch của nhà họ Lâm.
Mặc dù anh không sợ bọn họ nhưng muốn thành công trả thù cần phải tích lũy sức mạnh, nếu bây giờ bộc lộ thân phận quá sớm thì kết quả sẽ không đẹp như mong đợi!
“Ai mà biết? Thế nhưng tôi cảm thấy ta phải dạy cho anh ta một bài học, tôi cũng đoán anh cũng không muốn dây dưa gì với anh ta nữa.” Từ Ly nói ra đề nghị của mình, nó cũng hợp ý của Lâm Thần.
“Đúng vậy…”
Lâm Thần đồng ý lời đề nghị của cô ấy không phải sợ Từ Phong dây dưa mà nhớ đến việc Từ Phong từng suýt chuốc thuốc mê Giang Ngưng, anh càng tức giận, thù mới hận cũ chồng lên nhau khiến cho Lâm Thần quyết định sẽ không tha Từ Phong thêm lần nào nữa!
“Còn những tên côn đồ kia ở đâu ra?”
“Là người của club Đế Hào, ông chủ của club Đế Hào là ông trùm của thế giới ngầm ở Sùng Châu, có quan hệ thân thiết với Từ Phong nên ông ta mới đưa người cho anh ta sử dụng.” Từ Ly cho người điều tra rõ gốc gác của những người kia.
Không ngờ Lâm Thần nghe xong ba chữ “thế giới ngầm” liền cười: “Ha ha, “thế giới ngầm” sao? Bọn họ dám xưng thế à?”
“Anh muốn đi tìm họ sao? Vậy có cần tôi chuẩn bị vài người bảo vệ anh không?” Từ Ly không rõ tại sao Lâm Thần lại nói như vậy nhưng cô hiểu Lâm Thần sẽ tiếp tục hành động.
“Không cần, một mình tôi là đủ!”
Lâm Thần rất tự tin bởi anh có thể nhẹ nhàng giải quyết đám “ếch ngồi đáy giếng” này. Nói cách khác, anh sẽ dạy bọn họ biết thế nào mới là “thế giới ngầm”!
Vào ban đêm, Lâm Thần nhìn định vị Từ Ly gửi cho mình rồi so với hoàn cảnh bốn phía, xác định trước mặt mình là club Đế Hào hay tự xưng là thế giới ngầm.
Nơi này bày trí sang trọng mang hơi thở cường hào thời xưa, khách hàng nhiều nhất cũng chỉ là mấy ông chú trung niên bụng phệ đến “vui vẻ”.
Trước cửa club Đế Hào có vài người bảo vệ mặc áo đen, khác với bảo vệ bình thường bởi trên tay cầm gậy, vẻ mặt cảnh giác quan sát bốn bề, nhìn sơ qua mức độ an ninh khá tốt.
Điều này làm Lâm Thần hơi bất ngờ nhưng chỉ là hơi mà thôi, chỉ với vài người này sao có thể ngăn được Lâm Thần. Tuy vậy, Lâm Thần cũng không tính xông vào mà rất tự nhiên như một khách hàng của club Đế Hào nghênh ngang đi vào.
“Chào quý khách, nhìn anh lạ mặt chắc hẳn lần đầu đến chỗ chúng tôi đúng không?”
Vừa vào cửa đã có một má mì lên đón tiếp, Lâm Thần chỉ muốn đánh chứ không muốn phí lời với người chẳng liên quan nhưng nếu có thể lợi dụng hỏi thăm vài điều thì càng tốt.
“Tôi tới gặp bạn, bà có biết Từ Phong không? Chắc bây giờ anh ta ở đây nhỉ?”
Đúng thật hiện tại Từ Phong đang ở trong club Đế Hào, lần này Lâm Thần muốn một lưới bắt gọn bọn họ nên cố ý bảo Từ Ly sắp xếp người ở cạnh Từ Phong, thừa dịp anh ta đến đây mình có thể tóm luôn ông chủ của thế giới ngầm club Đế Hào này.
Vốn tưởng rằng phải chờ một lúc, ai ngờ đâu đêm đó Từ Phong đã đến, điều này làm Lâm Thần bớt lo hẳn.
“Ồ, anh nói anh Từ à. Thì ra quý khách đây là bạn của anh từ, vậy mời anh theo tôi, tôi dẫn anh đến phòng của bọn họ đang ở.”
Có thể do nghĩ đến không ai dám tới club Đế Hào quậy phá cũng như có người nhiều nhân viên bảo vệ nên má mì này thoải mái dẫn Lâm Thần đến phòng Từ Phong.
Nghe tiếng âm nhạc ồn ào bên trong, Lâm Thần cười giễu, đuổi má mì đi rồi đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt chính là Từ Phong đang giở trò sàm sỡ ôm ấp người ta, cảnh tượng thật buồn nôn!
Ngồi kế bên Từ Phong là một tên mập, có vẻ đó là ông chủ của club Đế Hào, ông ta giống Từ Phong động tay động chân với người phụ nữ ngồi cạnh. Có thể nói cảnh tượng trong phòng đầy dâʍ ɖu͙ƈ.
Chắc hẳn Từ Phong và ông chủ của club Đế Hào đã uống khá nhiều nên nhìn có vẻ say, trông thấy Lâm Thần ở trước cửa còn tưởng là nhân viên phục vụ.
“Cho tôi thêm ly nước đá!” Tên chủ mập chỉ vào ly rượu trước mặt mình.
Lâm Thần vẫn luôn quan sát căn phòng rồi nhìn hai tên chó say ngất ngưởng trước mặt liền lạnh lùng cười nói: “Không phải chỉ có nước đá mới có thể tỉnh rượu đâu.”
Nói xong, Lâm Thần đuổi hai cô nhân viên tiếp rượu ra ngoài, tất nhiên là lấy tiền của tên chủ mập chia cho họ. Sau đó, Lâm Thần cầm con dao gọt trái cây nhẹ nhàng kề lên cổ tên ông chủ và cười nói: “Hôm nay, ông cho người đuổi theo chúng tôi đúng không?”