Con Rể Là Thần Y

Chương 212



Nhà họ Tần nhiều của cải, Lâm Thần tìm người đến quét dọn một hồi, nhưng cũng không sao cả.

Mấy ngày nay Giang Ngưng ở bên kia thi đấu cũng đưa ra kết quả, bởi vì có sổ tay anh đưa cho, vì lẽ đó thứ hạng cũng không tệ lắm, hiện tại đang xếp thứ ba.

Ngày mai sẽ là trận quyết định thắng thua, chỉ cần cô đánh bại hai người kia, cô liền có thể bộc lộ tài năng.

Lâm Thần sau khi đem chuyện bên này xử lý xong xuôi, liền qua tìm cô ấy rồi.

“Mấy ngày nay thi đấu vẫn suôn sẻ chứ?”

“Vẫn tương đối tốt, chỉ là ngày mai áp lực khá lớn, bởi vì hai người khác, đều nhận được sự chỉ bảo của hội trưởng học viện Y khoa.”

“Không sao hết, chỉ cần cố gắng hết sức là được rồi.”

Lâm Thần cũng không muốn cho vợ mình quá nhiều áp lực.

Nhưng anh cũng hiểu rằng, trong lòng Giang Ngưng khát vọng có thể trở nên tốt hơn.

“Anh đã mua một tòa nhà ở đây, nơi này cũng không tệ, vật tư phong phú, định dùng nơi này mở chỗ trồng thuốc.”

Có thể mang một ít dược liệu hiếm trồng ở đây.

Mọi việc đều chú ý thiên thời địa lợi nhân hòa, với linh khí phong phú như vậy, dược liệu nơi đây có thể nâng cao lên rất nhiều, xác suất tích trữ cũng rất cao.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân tại sao anh lại đồng ý nhúng tay vào quản chuyện vô bổ này.

“Nhưng ở đây tấc đất tấc vàng, liệu tiền bạc có xảy ra vấn đề gì không?”

Giang Ninh biết giá cả ở đây không hề thấp, giá nhà đất còn đáng sợ hơn, cao tới mười vạn tệ một mét vuông, so với thành phố nhỏ kia của bọn họ, giá nhà ở chỗ này quả thật là cao ngất ngưởng.

"Đừng lo lắng về giá cả. Nó chỉ là một ngôi làng ở vùng núi hẻo lánh. Tuy nó tương đối gần với điểm du lịch văn hóa này, nhưng nó cũng không cao tới mức kinh khủng như vậy, hơn nữa cũng là người khác tặng cho anh.”

Nghe tới đây, Giang Ngưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô biết rằng Lâm Thần là người có bản lĩnh, không nên bó buộc trong thành phố nhỏ đó.

Nhưng cô không biết rằng, tâm tư của Lâm Thần còn nhiều hơn thế.

Chỉ cần kẻ thù của anh còn sống, anh không thể quan tâm một ngày.

Sau khi sự việc này qua đi, anh sẽ giải quyết chuyện trong thị trấn nhỏ, định cư ở chỗ này, mở ra một thế giới rộng lớn hơn.

Sau khi hai người nói chuyện một lúc, từng người một liền về phòng nghỉ ngơi.

Rạng sáng ngày thứ hai, Lâm Thần liền đưa cô ấy đi, cuộc thi tiến hành đến căng thẳng tột độ, Giang Ngưng cũng được coi là tài năng mới xuất hiện.

Các phương tiện truyền thông lớn đổ xô đưa tin, trong khoảng thời gian ngắn lên vô số hotsearch, với những lời khen, chê khác nhau, có người cho rằng trong chuyện này có nội tình, cô ấy dựa vào ngoại hình mà chen lên được vị trí thứ ba, nghĩ rằng cô ấy có một chân cùng với bên làm bản tin.

Có người không ngừng lấy lòng cô, muốn cùng cô tiến hành hợp tác, nhưng cũng có người bỏ ra giá tiền cao, muốn đào tường tìm tướng giỏi cho bệnh viện của mình.

Nhưng những người này đều bị cô từ chối từng người một, hiện tại giờ phút này nên mang suy nghĩ đặt lên trên cuộc thi.

Khi người nhà họ La là La Văn Tu cũng để ý tới cô, đối với nhân tài mới xuất hiện này, bọn họ là đặc biệt quan tâm.

Chủ yếu chiếm hai điểm, thứ nhất đó chính là trẻ, với vô số khả năng có thể được định hình, thứ hai là nền tảng gia đình trong sạch không phức tạp.

Cho nên chỉ cần hai điểm này thôi, trong lòng La Văn Tu đã thiên vị cô rồi, muốn nhận cô làm đồ đệ.

Về phần hai người còn lại, người mà ông ta thấy khả quan là người khá lớn tuổi, giờ đã không còn khả năng định hình nữa rồi.

Người thứ hai là người trẻ tuổi, thế nhưng tính tình liều lĩnh tự kiêu, mà lại ích kỷ, hám công danh lợi lộc, thật sự không hợp với nghề bốc thuốc cứu người này.

Ở vòng cuối cùng, đích thân La Văn Tu đứng ra chủ trì.

Ông ta có mái tóc hoa râm, nhưng được chải cẩn thận tỉ mỉ, mặc một bộ âu phục màu xám, sống lưng thẳng tắp, nụ cười trên mặt trước sau vẫn không đổi, chỉ là trong mắt không có tia ấm áp.

Sau khi mọi người nhìn thấy ông ta đi ra, tự giác không phát ra âm thanh.

Ngay lập tức cả khán phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, dù cho là tiếng ho của ông ta cũng có thể nghe rõ ràng, “Khụ khụ……Cảm ơn mọi người đã dành thời gian tới đây dù có trăm công nghìn việc. Tôi, La Văn Tu, cả đời này hiến thân cho y học, đã chữa rất nhiều bệnh hiểm nghèo, cũng nhìn qua hương vị tình người, khởi nguồn của sự sống cùng với sự cô đơn, đây đều là một quá trình tiến lên tuần tự, không có từ ngữ nào diễn tả được sự tuyệt diệu này!”

Đôi mắt như chim ưng đầy đục ngầu của ông ta, những chuyện đã xảy ra cả một đời, tất cả chỉ là ký ức còn sót lại trong tâm trí ông.

Ông cũng từng nghĩ, mang theo trong đầu đầy ắp văn học để an nghỉ dưới đất.

Nhưng ngẫm lại, thứ mà ông nhọc nhằn khổ sở học mất nửa đời người, kết cục sẽ theo tính mạng ông ta mà biến mất trên thế giới này, thật sự là đáng tiếc quá rồi.

“Ngày hôm nay, các bạn không được phép chọn dược liệu, cũng không để các bạn chữa bệnh cứu người, chỉ cho các bạn nhìn xem rốt cuộc tôi mắc căn bệnh gì, nếu như có một người trong số các bạn nói ra được chứng bệnh, thì tôi sẽ nhận người đó làm đồ đệ.”

Lời này vừa nói ra, bên dưới tất cả đều xôn xao.

Điều này cũng quá dễ dàng rồi đi.

Nếu như cả ba người đều nói ra được, há chẳng phải đều nhận ba người làm đồ đệ sao?

Vọng văn vấn thiết, có một số chứng bệnh nhìn một cái là biết nơi tồn tại của chứng bệnh, chuyện này quả thực là đơn giản quá rồi.

(Vọng văn vấn thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn")

Chỉ yêu cầu nói được ra, không yêu cầu chữa bệnh.

Rất nhiều căn bệnh khó chữa trên thế giới cũng tương tự, rất nhiều thứ đều na ná như nhau, nó giống như bạn đọc qua một bài văn, bạn chỉ cần đọc một chút, dù cho không thể thuộc lòng, cho tới khi thời điểm một năm nào đó bạn đọc lại một lần nữa, ấn tượng sẽ vẫn như cũ.

Vì thế khi nghe đến yêu cầu này, người đứng dậy đầu tiên là Kim Hoán, anh có thể nắm bắt được cơ hội tốt.

Một yêu cầu đơn giản như vậy, nhất định chính là xả nước vào người bọn họ, nếu như mình nắm lấy được cơ hội này, vậy điều này rõ ràng là mình có thể bắt kịp được nhà họ La, trở thành đệ tử cuối cùng của La Văn Tu.

Thân phận tự nhiên là nước nổi bèo nổi, xem sau này ai còn dám khinh thường anh.

“La lão tiên sinh, có thể hay không cho tôi được bắt mạch?”

Ông học chính là Đông y, cũng coi như là có học thành, ở địa phương của bọn họ, tương đối có tiếng tăm.

Tự nhiên La Văn Tu duỗi tay ra ngoài.

Vẻ mặt sáng láng của Kim Hoán đưa tay lên, không giấu được nụ cười trên khóe miệng, giống như đã thấy được tương lai to lớn và tươi sáng của mình.

Nhưng một lúc sau nụ cười ấy tắt lịm.

Ông ta thăm dò tay trái tay phải, có thể cảm nhận được mạch đập hỗn loạn của La Văn Tu, có một chút hơi thở gấp gáp trong mạch đập này, sau đó lại bình tĩnh lại.

Cứ giống như sóng biển cả mãnh liệt, trong giây lát này lại bình tĩnh như hồ nước, tựa như một chiếc gương, mềm yếu vô lực như vậy, kề cận với cái chết.

Cứ chập trùng lên xuống như thế, sắc mặt Kim Hoán ngày càng khó coi, trên trán những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu theo hai má chảy xuống dưới.

Ông ta thậm chí có thể cảm nhận được, ánh mắt khác thường của người xung quanh truyền tới, cùng với âm thanh bọn họ đang thảo luận, giống như một cái tát chắc nịch vào mặt ông, khiến ông có chút xấu hổ vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.