Con Rể Là Thần Y

Chương 213



“Sao lại lâu như vậy rồi, còn không thấy hắn ta đưa ra kết luận.”

“Không phải là làm bộ làm tịch chứ.”

“Cậu đừng nói nữa, tôi cũng cảm thấy có hơi giống, đã lâu như vậy rồi, cả người giống như mảnh gỗ, không cử động, khẳng định là không biết.”

“Nói ra thì người này cũng quả thực buồn cười, nếu đã không biết, còn giả vờ giả vịt cái gì chứ, xung phong đầu tiên, như vậy không phải là làm trò cười cho người khác sao?”

Mọi người xung quanh bàn tán sôi nổi, từng câu từng chữ đều lọt vào tai ông ta, Kim Hoán cảm giác mặt nóng bừng bừng, giống như bị người khác cho mấy bạt tai. Nhưng bệnh tình này quả thực phức tạp, ông ta nhất thời cũng không nói ra được điều gì. Những người mà ông ta đã cứu ít nhất cũng cả cả nghìn vạn người, nhưng trước giờ chưa từng gặp phải bệnh tình phức tạp như vậy.

La Văn Tu vừa nhìn dáng vẻ ông ta, đã biết ông ta không biết, nhưng những người đến đây đều là khách, cũng không thể để đối phương mất mặt được: “Bệnh của tôi trên đời này hiếm gặp, ông nhất thời không chuẩn đoán được cũng là chuyện thường tình mà thôi.”

Kim Hoán cũng lặng lẽ đi xuống, cũng không giả vờ thông minh: “Đúng vậy, tôi đã làm bác sĩ nhiều năm cũng chưa từng gặp phải bệnh tình như này.”

Những điều này hoàn toàn không phải là ông ta khoác lác, mà sự thật chính là như vậy. Bệnh tình khó khăn phức tạp như thế nào ông ta cũng đã từng gặp, nhưng căn bệnh này quả thực ông ta chưa từng thấy. Máu khắp cơ thể tuần hoàn ở tim, còn mạch đập càng có một quy luật nhất định, cho dù chịu sự tác động từ thế giới bên ngoài, đến cuối cùng cũng sẽ trở về quy luật nhất định, chứ không giống như La Văn Tu, quả thực giống như một từ khúc lên cao rồi hạ thấp.

“Là tôi tài hèn học ít, chưa từng gặp qua triệu chứng như vậy.”

La Văn Tu khom người đi xuống. Ông ta cũng nhìn ra đối phương đang nói đỡ cho mình, nếu như còn mặt dày không đi xuống, đó mới thực sự là không cần thể diện. La Văn Tu vẫy tay, cũng không làm khó ông ta. Bản thân là một người bác sĩ lại không thể tự chữa trị cho mình, nói ra cũng vô cùng khổ thẹn. Chỉ có điều bệnh trong cơ thể ông đã bị từ khi còn trong bụng mẹ, đã nghiên cứu suốt hai ba chục năm cũng không có chút ý tưởng nào. Thực ra hôm nay xảy ra vấn đề này, ông cũng không mong chờ ba người này có thể đưa ra câu trả lời, đến lúc đó ông có thể trực tiếp chọn một người trong số đó là được rồi. Long Huy là người lớn tuổi nhất trong số ba người ở đây, ông ta nhíu mày, đi từng bước lên trên, mỗi một bước đều giống như đạp trên ngực.

“Để tôi thử xem sao.”

Ông ta đi lên trước, lấy ra đồ nghề của mình, đây là máy trị liệu mô hình nhỏ, ông ta coi như là người phát minh, đây cũng là ý tưởng đột nhiên có được vào một ngày tình cờ. Có chút giống với kỹ thuật khoa học hiện đại, nhưng lại thuận tiện hơn khoa học kỹ thuật hiện đại, hơn nữa nhỏ nhắn, mang theo người cũng tiện. Long Huy kiểm tra một lượt, phát hiện La Văn Tu ngoại trừ mạch đập hỗn loạn, không hề có những triệu chứng khác. Ông ta giống như Kim Hoán, đều không tìm được nguyên do. Cuối cùng chỉ có thể thong dong bước xuống. Những người đứng đầu trong ngành đều không tìm ra được điều gì, có một vài người đã rời khỏi vị trí của mình, bọn họ sẽ không hy vọng gì vào Giang Ngưng. Dù sao đi nữa cô nhóc đó cũng đang còn trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi, có thể có tài năng gì chứ. Nếu nói trị bệnh cứu người, hai người trước tùy ý chọn một người, ai ai cũng có kinh nghiệm phong phú hơn cô, hai người đó còn không nói ra được nguyên do, càng huống hồ gì là một cô gái trẻ tuổi như cô. Vậy nên mọi người đều cảm thấy không nhất thiết phải tiếp tục xem nữa, La Văn Tu đưa ra vấn đề nan giải này, rất có thể tạm thời thay đổi chủ ý, không muốn thu nhận học trò nữa. La Văn Tu ngồi nguyên ngay chỗ cũ không hề có ý định rời đi, ông ấy tôn trọng tất cả mọi người. Giang Ngưng nhìn Lâm thần, chỉ thấy đối phương nhìn cô với ánh mắt kiên định. Cô liên tục hít thở đều đặn, để cho trái tim đang đập loạn nhịp tạm thời bình tĩnh lại, lần đầu tiên xuất hiện ở nơi đám đông công khai như vậy, có áp lực đè nặng như vậy. Đám phóng viên chiếu đèn flash, làm cô sắp không mở được mắt nữa. Dưới ánh mắt của hàng nghìn người, cô từng bước từng bước đi lên trên, trong nắm tay cuộn chặt toàn là mồ hôi.

“Thôi đừng lãng phí thời gian nữa, mau xuống đi, đỡ phải mất mặt.”

Kim Hoán xả mọi sự tức giận từ trước đây chịu phải đều trút lên người cô. Long Huy cũng như vậy, bệnh mà ông ta không thể chẩn đoán ra được, nha đầu này lại càng không thể nào.

Long Huy đứng bên cạnh khó chịu nói: “Ông mặc kệ cô ta, cô ta muốn đi lên xấu mặt, thì cứ để cô ta lên.”

Giang Ngưng nghe thấy những lời này, cảm thấy rất khó chịu. Cô bước đầu quan sát, sức khỏe của La Văn Tu nhìn có vẻ bình thường, nhưng cô kiểm tra thêm, triệu chứng này rất giống với tình trạng bệnh mà Lâm Thần nói. Quyển sách Lâm Thần đưa cho cô có viết những thông tin có liên quan đến căn bệnh này.

“Có phải ông mỗi ngày vào khoảng nửa đêm, cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, nhiệt độ cơ thể tăng cao, hơn nữa còn cả hôn mê và co giật.”

Giọng nói của Giang Ngưng rất mềm mại, từng câu từng chữ đều rất khẳng định, hoàn toàn không phải là dự đoán. La Văn Tu kinh ngạc, ông có chút thất thần nhưng vẫn cố gắng đứng lên.

“Đúng vậy!”

“Tôi không biết bệnh của ông cụ thể gọi là gì, nhưng có thể chữa trị tận gốc.”

Cô vừa nói như vậy, mọi người ở dưới bàn tán xôn xao.

Long Huy không còn ngồi yên được nữa, ông ta nhảy lên nói: “Cô bớt ở đây lừa gạt người đi, cô chỉ học y học phương Tây, không dùng bất kỳ máy móc nào, không dùng máy móc gì mà có thể nói ra được tình trạng bệnh, không phải lừa gạt sao?”

Nếu như thực sự để cho người này trở thành học trò của cuối cùng của La Văn Tu, thì ông ta biết để mặt mũi ở đâu chứ. Ông ta phải ngăn chặn sự việc này xảy ra.

“Đúng vậy, tôi thấy cô ta chỉ đến để làm loạn thôi.”

“Đúng vậy, cút xuống dưới…”

“Á!”

“Á!”

Chỉ nghe thấy hai tiếng hét thất thanh, hai người khi nãy đứng lên chê bai người khác, đã quỳ rạp xuống.

Long Huy phẫn nộ hét toáng lên, con ngươi hận không thể trực tiếp rớt ra khỏi hốc mắt: “Đứa nào đánh lén ông vậy?”

Không có ai đứng ra, ông ta giống như đang tự nói tự trả lời.

“Có gan đánh lén, mà không có gan đứng ra đúng không?”

Giọng nói của ông ta vang vang như tiếng chuông, tất cả mọi người ở đó đều bị tiếng hét của ông ta làm cho nhức đầu nhức tai. Nhưng vẫn không có người đứng ra.

Chuyện này lại càng làm cho ông ta tức giận thêm, vốn dĩ lần này bị một người phụ nữ giành thế thượng phong, ông ta nhẫn nhịn sự nhục nhã này, vẫn chưa hết bực tối, lại có người trong bóng tối đánh lén ông ta. Quả thực là không thể nuốt hận được nữa! Sau khi Kim Hoàn định thần lại, sắc mặt của ông ta vô cùng khó coi.

Ông ta nhếch nhác từ dưới đất bò lên, mặc kệ bản thân thảm hại ra sao, cũng không ảnh hưởng ông ta nói những lời cay đắng: “Bây giờ đứng ra, tôi còn có thể suy nghĩ bỏ qua cho, nhưng nếu để tôi tìm ra, thì sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.”

Ông ta yên lặng chờ đợi mấy giây, không có ai để ý đến ông ta.

“Được lắm, cứ đợi đấy cho ông!”

Nói xong câu đó, ông ta không quay đầu lại nữa mà đi luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.