Con Rể Là Thần Y

Chương 217



Hốc mắt La Cường ửng hồng, hận ý trong lòng chợt tăng lên một bậc.

“Lâm Thần, tao tuyệt đối sẽ không để cho mày sống sót đi ra khỏi viện này!”

Chỉ thấy ông ta tuy còn nói chuyện nhưng tay trái đã vung lên, như quỷ thần sai khiến đánh về phía Lâm Thần.

Nhưng cũng như lúc trước, ông ta ngay cả sợi tóc của đối phương cũng không đụng được, ngược lại bản thân mình thì ngã bật về phía sau, dường như có một cỗ sức mạnh cực lớn đã tông vào ông ta, sau đó còn lao thẳng đến dồn ép ông ta đến tận trong góc.

Thân thể ông ta nặng nề đập mạnh vào tường, trực tiếp đụng ra một cái lỗ thủng, còn bản thân ông ta bị vỡ tám cái xương sườn, đau đến chết đi sống lại.

Tám cái xương sườn cứng rắn bị chấn vỡ, cũng không phải chỉ vỡ vụn đơn giản như vậy, lục phủ ngũ tạng cũng đều bị chấn ra máu, vết thương cũ còn chưa lành lại thêm vết thương mới, cho dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

La Cường ho mạnh một tiếng liền phun ra một ngụm máu bầm tím.

Sơ suất, thực sự là qua sơ suất.

Ông không nên tuỳ tiện lao đến như vậy.

Sắc mặt La Văn Tu cũng lập tức trở nên khó coi, có mất mặt thế nào đi nữa, đó đều là người họ La ông, cũng không đến lượt người ngoài đến khi dễ như vậy.

“Cậu là ai? Lại dám ra tay đả thương người nhà họ La chúng tôi?”

“Thầy ơi, thật là ngại quá, anh ấy… Anh ấy là chồng con!”

Giang Ngưng đỏ mặt giải thích.

Lâm Thần tuy rằng chỉ là chồng trên danh nghĩa của cô, nhưng hai người cũng coi như là cùng chung hoạn nạn.

Đã tiến một bước hơn mức bạn bè, nhưng là người yêu thì chưa tới, mối quan hệ cũng có chút phức tạp.

“Cậu ta thì ra là chồng của con.”

Nhưng cũng không phải là một thanh niên bình thường, La Văn Tu sống hơn nửa đời, rất nhiều chuyện vẫn có kiến thức.

Luồng sức mạnh trên khắp cả người Lâm Thần kia, tuyệt đối không phải là thứ tầm thường.

“Đúng vậy, lần này tới đây tham gia cuộc thi là anh ấy đi cùng với con, nhưng mà giữa chừng có việc nên không tới được.”

Giang Ngưng chậm rãi giải thích.

“Thầy à, ở đây đều có camera giám sát, xảy ra chuyện gì, đều có thể điều tra từ video camera mà.”

Giang Ngưng chỉ camera bên cạnh nói.

Dù sao có lý lại không thể nói rõ ràng, thì cứ dựa vào sự thật mà nói.

La Văn Tu gật gật đầu, bảo quản gia chỉnh video ghi hình lại xem, phát hiện đúng là cháu trai của mình gây chuyện trước, theo tình huống thì còn không chỉ một lần.

“Tuy nói người họ La chúng tôi đối với cậu không phải, nhưng cậu xuống tay không khỏi cũng quá nặng đi.”

La Văn Tu nhìn thoáng qua La Cường ngã xuống đất không dậy nổi, “Còn ngơ ngác ra đó làm gì, không mau đỡ nó trở về đi, tìm bác sĩ giỏi nhất.”

Thế này thì đã không còn là phạm vi Chung Nhất Hiên có thể trị liệu, phải dựa vào khoa học kỹ thuật hiện đại, nói không chừng còn có thể cứu lại được.

Tuy nói bác sĩ không thể tự trị bệnh cho mình, nhưng ông vẫn có thể nhìn một cái đã nhận ra, không chừng thất kinh bát mạch của La Cường đều đã bị chấn nát hết rồi.

Đối mặt với sự chỉ trích của đối phương, Lâm Thần không chút vội vàng nói, “Sau này ngài sẽ là thầy của vợ tôi, tự nhiên cũng coi như là nửa trưởng bối của tôi, tôi tôn kính ngài.”

Dứt lời, anh lại nhìn La Ngôn bên cạnh nói, “Nhưng không có nghĩa ai cũng có thể muốn làm gì trên đầu tôi thì làm, hôm nay chẳng qua chỉ là một chút trừng phạt mà thôi.”

Đều đã đem người đánh tới bị thương thành bộ dạng này rồi, còn nói là trừng phạt một chút, giọng điệu thật kiêu căng ngạo mạn.

Tuy nói cũng có vài phần bản lĩnh, nhưng thế này có phải có chút không để ai trong mắt không?

“Thanh niên à, làm người nên lưu lại đường lui, ngày sau còn nhìn được mặt nhau.” La Văn Tu lấy giọng điệu của người từng trải nói với anh, “Chuyện làm quá tuyệt thì không chỉ tuyệt đường của người khác mà còn tuyệt cả đường của mình.”

“Tôi chỉ biết nhổ cỏ không sạch rễ, gió xuân thổi lại mọc lên thôi.”

Sát ý trong mắt Lâm Thần chợt hiện ra, nếu như không phải bởi vì nể mặt Giang Ngưng, người vừa rồi đã sớm đi gặp Diêm vương.

La Văn Tu híp mắt nhìn anh, sau đó cười ha ha, “Giỏi cho một nhân tài mới xuất hiện!”

Mắt thấy chuyện này không giải quyết đuợc nữa, La Ngôn ở bên cạnh có chút đứng không yên.

“Ông nội, mau kêu người bắt nó xuống, ba con nếu có bề nào, con muốn nó đền mạng.” La Ngôn mắt đỏ bừng, giống như một con thú hoang đang nổi giận.

La Văn Tu vẫy vẫy tay, hai người đàn ông mặc áo đen xuất hiện.

Có điều họ cũng không ra tay với Lâm Thần, ngược lại lại đi bắt La Ngôn, cưỡng ép mang anh ta xuống.

La Văn Tu sẽ không bởi vì hai thứ rác rưởi vô dụng này mà đi đắc tội với một kẻ địch lớn mạnh.

Người thanh niên này cũng không phải hạng người tầm thường, bây giờ mình đã thu vợ anh ta làm học trò, coi như là nửa người của mình, không cần phải lấy bạo lực để gặp nhau.

“Quản gia đã sắp xếp xong phòng cho các con, các con tàu xe mệt nhọc, thả lỏng nghỉ ngơi mấy ngày đi, toàn bộ quá trình bên kia không cần lo lắng, sau này cũng sẽ không tạo thành phiền phức cho các con đâu.”

La Văn Tu vẻ mặt tươi cười nói.

Chỉ là bộ dáng cười như không cười này, Lâm Thần thật sự là nhìn không nổi.

Nhưng cũng không đến mức phải xé rách da mặt, anh đương nhiên không dễ phát giận, như vậy sẽ khiến Giang Ngưng khó xử.

Sau khi hai người rời đi, La Văn Tu mới thở phào nhẹ nhõm, gọi mấy vệ sĩ bên cạnh cẩn thận hỏi hậu quả.

Nhà của họ La quả thật là chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, nơi ở này nhà người bình thường căn bản không thể nào so sánh được.

Giang Ngưng là học trò của La Văn Tu, chỗ ở tự nhiên không kém, có sân riêng, ngồi bắc nhìn nam, hoàn cảnh thông gió vô cùng tốt.

“Thật tốt!”

Giang Ngưng thở ra một hơi thật dài, cũng không biết có phải là do ảnh hưởng tâm lý hay không, cô luôn cảm thấy không khí ở đây trong lành hơn nơi khác rất nhiều.

“Cô Giang, có yêu cầu gì xin cứ nói tôi và Tiểu Thúy là được, nhưng có một chuyện cô hãy nhớ ký, phía sau núi bên kia có thể không đi thì cố gắng đừng đi, nước hồ ở đó rất sâu.”

Liễu Diệp nói.

Thật ra cô không nói nguyên nhân thật sự ra, sau núi bên kia đã chết mấy người, mỗi một người đều là đột nhiên tắt thở, cũng không biết trước khi chết đã nhìn thấy gì mà trên mặt vẫn còn giữ nụ cười, giống như được giải thoát.

Bên đó đồn rằng, trong hồ nước có một con ma nước, vẫn đang không ngừng tìm kiếm người thay thế cho mình.

Nói như nhìn tận mắt vậy, một truyền mười, mười truyền trăm, cho dù là chuyện mấy chục năm trước rồi, hiện tại kể lại cũng vô cùng sinh động cứ như tự mình đã chứng kiến.

“Được, tôi biết rồi, cám ơn cô.” Giang Ngưng quan sát phòng ngủ của mình, cũng không chú ý tới lời cô ta nói.

Lâm Thần lại cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì anh cảm giác được linh lực nơi này tương đối nồng đậm, hơn nữa càng đến gần sau núi bên kia thì loại linh lực khan hiếm này lại càng nồng hơn.

Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống.

Giang Ngưng có thể là bởi vì tham dự cuộc thi, vừa dính vào giường đã trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Lâm Thần theo con đường nhỏ đi tới phía sau núi, liền đi đến bên hồ, dưới ánh trăng chiếu rọi, mặt hồ này phẳng lặng như một tấm gương.

Thế núi vây quanh, ở đây cơ bản là không có gió thổi.

Nhưng trong nháy mắt anh bước vào đã có cảm giác tối tăm lành lạnh, hồ này đúng là có chút không bình thường.

Cho dù không có gió thổi, cũng không có khả năng một gợn sóng cũng không có chứ.

“Anh ơi~”

“Ai đó?”

Lâm Thần nghe thấy sau lưng có người gọi mình, đột nhiên quay đầu lại, nhưng phía sau chỉ có con đường nhỏ lúc tới và khu rừng rậm xung quanh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.