Mấy ngày nay Lâm Thần lại tự nhốt mình trong phòng, cẩn thận nghiên cứu phương thuốc.
Lần trước chỉ dùng bột của cỏ tiên hạc có tác dụng cầm máu, hơn nữa cũng không tệ lắm, nếu cộng thêm các loại thuốc khác nữa nói không chừng sẽ có tác dụng gấp bội.
Sau khi có ý nghĩ này, mấy ngày nay anh không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, mọi người trong thôn đều cho rằng anh bị điên rồi, thậm chí ngay cả thôn trưởng cũng tới cửa tìm mấy lần.
Sau khi chắc chắn rằng anh vẫn còn sống, ông vui vẻ rời đi.
Cuối cùng sau một tuần, anh đã có được kết quả mà mình mong muốn.
Lấy cỏ tiên hạc làm chủ, thêm vào mấy vị dược liệu khác, công dụng cầm máu quả thực tốt không thể nói thêm gì nữa, hơn nữa còn không có bất kỳ di chứng nào.
Hoàn toàn phá vỡ câu “thuốc có ba phần độc.”
Cách nói “người chính là trời” cũng không phải nói quá, anh chế tạo ra loại thuốc đặc hiệu này không có bất kỳ di chứng gì, hơn nữa mấy loại dược liệu này giá rẻ, người bình thường đều có thể tiêu thụ được, vấn đề giá cả cũng có thể được giải quyết rất thích đáng.
Những loại thuốc đắt tiền kia hiệu quả lại không lớn, anh tin rằng loại thuốc đặc biệt của mình sẽ càng được yêu thích hơn chúng.
Sau khi thử nghiệm lặp đi lặp lại rồi đưa ra kết luận, Lâm Thần dự định xây dựng một nhà máy, bắt đầu sản xuất lô thuốc đầu tiên.
Những chuyện này đều giao lại cho Bạch Cốt, anh bắt đầu chuyên tâm chữa bệnh cứu người, tất cả các bệnh nan y ở nơi này anh đều có thể dễ dàng giải quyết.
“Lâm Thần!”
Ngoài cửa vang lên một tiếng kêu ngọt ngào và mềm mại đến tận xương.
Là Liễu Ngôn, một sinh viên đại học hai mươi ba tuổi, tim bẩm sinh có vấn đề, lần trước nếu không phải anh phát hiện kịp thời thì bây giờ có thể đã không còn sống nữa.
“Đây là một ít bánh ngọt em tự làm, cũng không ngon lắm, anh không cần để ý nha.”
Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu xanh, giống như một làn gió mát làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Trong giỏ xếp chỉnh tề mười miếng bánh đậu xanh, rất tinh xảo, cũng không kém hơn bánh được bán trong cửa hàng là mấy.
“Được, cám ơn.”
Lâm Thần đang lỡ tay trị cho một bệnh nhân, trên người anh ta ghim đầy kim bạc.
Liễu Ngôn thấy anh đang bận, tự giác ở bên cạnh chờ.
Phía sau lục tục còn không ít người đang đợi, từ sau khi biết Lâm Thần ở chỗ này mở một phòng mạch, người trong thôn bắt đầu có bệnh lớn thương nhỏ gì cũng đều tìm anh khám, danh tiếng ngày càng lớn.
Sau đó, mọi người ở những nơi khác cũng tìm đến chỗ anh.
Bận đến giữa trưa, Lâm Thần mới có thời gian ăn trưa.
Có điều anh đối với bánh ngọt cũng không có hứng thú gì: “Trước tiên cô cứ đặt ở chỗ này đi, buổi chiều tôi sẽ ăn.”
“Anh nếm thử một miếng đi.”
Liễu Ngôn cầm giỏ bánh lên, thịnh tình khó chối từ, anh cũng chỉ có thể lấy một miếng nếm thử.
Đến buổi chiều có một bệnh nhân đặc biệt, toàn thân trên dưới nổi đầy mụn thịt, từ xa nhìn qua cả người đều nổi hết da gà.
Đưa người đến đây là một người phụ nữ trung niên, phỏng chừng chính là mẹ của anh ta.
“Mẹ nói cho con biết, thần y này đặc biệt linh, con lại tin tưởng mẹ một lần nữa đi, nhất định sẽ không làm con thất vọng đâu.”
Thanh niên trẻ tuổi kia cũng không nói gì, chỉ tự nhìn hai tay mình.
Anh ta căm ghét cực kỳ, nếu như không phải trên người mắc loại bệnh quái gở này, anh hẳn là được đến trường tự do học hành, không phải trốn ở trong chỗ tối tăm mà buồn bã đau đớn.
Đã đi qua rất nhiều bệnh viện lớn, thuốc Đông y cũng thử, thuốc Tây y cũng uống, uống đến cả người anh đều sắp trở thành bình thuốc.
Nhưng bệnh trên người không giảm bớt, ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Anh không biết loại tình cảnh này còn phải kéo dài đến khi nào, nhưng mà trong quá trình cầu y chữa bệnh, anh cũng đã dần dần từ bỏ.
Dù sao cũng đã như vậy, nghe theo lời mẹ thêm một lần thì có sao, chẳng lẽ còn có thể tệ hơn.
Cho nên, anh ta lại kiên trì đến đây.
Chẳng qua nhìn thấy hoàn cảnh nơi này, tâm của anh ta coi như rơi vào bụi bặm, loại địa phương nghèo khó hẻo lánh này, căn bản không có khả năng so với bệnh viện lớn.
Vì vậy, về cơ bản anh ta không hề ôm hy vọng.
Nhưng khi nhìn thấy bác sĩ, anh ta lại nhịn không được mà sinh buồn bực.
Bác sĩ nào đây?
Nhìn tuổi này cũng chỉ lớn như mình thôi, căn bản không coi là bác sĩ được.
Anh ta ngồi trên ghế, u thịt đầy mặt, ngay cả ngũ quan cũng nhìn không rõ.
“Xin chào thần y, đây là con trai tôi, năm nay hai mươi bốn tuổi, cũng không biết vì sao trên người lại mọc mấy thứ này. Nó trước mười tuổi vẫn là bình thường, qua mười tuổi, trên người liền dần dần mọc lên những mụn thịt này. Lúc đầu chúng tôi cũng không để ý, thẳng đến khi càng ngày càng nhiều thì đã trị không được.”
Nói đến đây, bà hít mũi một cái, nước mắt lại rớt xuống, đây là đứa con bà đặt ở đầu quả tim.
Làm sao có thể đối xử với nó như vậy, bây giờ ngoại trừ mình không ghét bỏ bề ngoài của nó ra, mọi người thấy nó đều vội vàng quay đầu bỏ đi, cũng không cho nó cơ hội ở chung.
Từ nhỏ đến lớn cũng không có bạn bè gì, thật vất vả mới định được một mối hôn nhân từ bé, kết quả nhà gái thấy nó lớn lên thành ra như vậy, không nói hai lời quay mặt bỏ đi.
Bọn họ cũng đã tìm thầy hỏi thuốc khắp nơi, không biết nếm bao nhiêu khổ sở, nhưng bệnh này một chút chuyển biến tốt cũng không thấy.
Bà nghe người chị bà con ở xa nói, nơi này có một thần y, chỉ có thể ôm tâm lý thử một lần tìm tới.
Trong nháy mắt khi Lâm Thần nhìn thấy thanh niên này, trong đầu liền toát ra ba chữ: “Thực hối quỷ!”
Làm thế nào nó có thể xuất hiện trên người thanh niên này?
Đây cũng không phải thật sự là quỷ quái gì, mà là gen trong thân thể xảy ra biến dạng, mới khiến trên người mọc nhiều khối u thịt như vậy.
“Bệnh của anh ta kéo dài bao lâu rồi?”
“Hơn… mười bốn năm.” Người phụ nữ trung niên đặt một cái túi nặng lên bàn, bên trong đều là bệnh án của thanh niên: “Trước kia chúng tôi đã khám trong bệnh viện lớn, bác sĩ nói diện tích bao phủ quá lớn, không dám phẫu thuật cắt bỏ, nếu chỉ một hai cái còn được, nhưng toàn thân đều có như nó nếu tùy tiện phẫu thuật, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Da cũng là nơi kết nối tất cả các dây thần kinh trên người, một số nơi không quan trọng còn được, nhưng giống như bộ não vậy, một khi cắt bỏ chính là tổn thương vĩnh viễn.
Lâm Thần dùng kim bạc phá vỡ một khối u thịt, bên trong không có không khí cũng không có mủ chảy ra, chỉ có một viên thịt.
Khó trách những người trong bệnh viện lớn đều không dám cắt bỏ, đây chính là liên quan đến mạng người.
“Anh nằm xuống đó đi, tôi giúp anh làm kiểm tra toàn diện.”
Người thanh niên do dự trong chốc lát mới ra phía sau.
Cảnh tượng như vậy anh ta đã trải qua vô số lần, mỗi lần đều hy vọng mà đến, thất vọng mà về.
Đã đếm không được bao nhiêu lần, thời gian lâu tự nhiên cũng thành cam chịu.
“Anh hẳn là cũng cỡ tuổi tôi hả?” Người thanh niên đột nhiên hỏi.
Lâm Thần cũng không có kiêng dè gì, gật đầu.
“Tôi mang bệnh này có lẽ là phải mang vào trong quan tài luôn.”
Trong mắt người thanh niên không có một chút ánh sáng, đầy vẻ trầm lặng, đã hoàn toàn từ bỏ đấu tranh, tiếp nhận sự an bài của vận mệnh.