“Tôi biết rồi, anh yên tâm đi.”
Tri Thanh gật đầu, anh ta không phải loại người không biết tốt xấu.
Tình huống thân thể thật vất vả mới tốt hơn một chút, anh ta làm sao có thể vì chút việc ăn uống mà lãng phí thành quả vất vả của anh Thần.
“Ừm.”
Lâm Thần gật đầu, bắt đầu bận rộn làm việc của mình.
Đợi một lát, phát hiện đối phương còn không có ý muốn đi, anh mới ngẩng đầu lên hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
“Là thế này, chỗ chúng tôi xuất hiện một bệnh nhân, tình huống tựa hồ phức tạp hơn tôi rất nhiều, hiện tại hôn mê bất tỉnh, đã nằm bảy ngày trong bệnh viện cũng không có kết quả gì, mẹ tôi bảo tôi hỏi anh một chút...”
Những lời sau đó, anh ta xấu hổ ngại nói tiếp.
Anh ta vốn là một người da đặc biệt mỏng, rất hay xấu hổ, luôn luôn cảm thấy làm phiền người khác là chuyện xấu.
“Muốn tôi đi xem không?”
“Ừm.”
Tri Thanh dừng lại ở cửa, lấy hết dũng khí nói: “Anh biết đó, bây giờ chi phí ở bệnh viện cũng rất cao, nằm trong phòng bệnh kia một đêm chính là mấy ngàn đồng, nhưng nếu không có bệnh viện duy trì mạng sống thì phải chết, cho nên muốn mời anh đi qua xem một chút.”
Nằm một đêm là hết mấy ngàn đồng?
Vậy là phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
“Được, sáng mai các người ở cửa chờ tôi.”
Lâm Thần đáp ứng chuyện này.
Tiễn Tri Thanh đi, Lâm Thần kéo rèm cửa ra, ngồi trên giường lớn tinh luyện linh lực.
Anh cảm nhận được một tia linh lực theo kinh mạch trượt vào trong cơ thể, toàn thân trên dưới cực kỳ thoải mái.
Anh một khi mệt mỏi đến cực điểm mà tu luyện xong thì toàn thân đều thoải mái vô cùng, mỏi mệt của suốt một ngày giống như đều tan biến hết.
Mãi đến khi rạng sáng, Lâm Thần mới mở mắt, phun ra một ngụm khí đục.
Anh từ trên giường đi xuống, rót cho mình một ly nước, nhìn cái nút áo trên bàn một cái đã cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Cái nút này là anh nhặt được ngoài cánh đồng, màu sắc đỏ dọa người, lúc ấy cũng không biết vì sao, quỷ thần xui khiến lại nhặt nó trở về.
Nút dùng mã não đỏ tạo thành, dưới ánh trăng lộ ra ánh sáng quỷ dị, mà một tia quầng sáng này vậy mà lại có cùng độ cong với ánh trăng.
“Lại có thể hấp thu tinh hoa của mặt trăng!”
Lâm Thần có chút kinh ngạc, anh đem cái nút này đặt ở nơi ánh trăng tập trung nhất.
Nó liền dùng tốc độ cực nhanh hấp thu những ánh trăng này, giống như một miếng bọt biển khô ráo rơi vào trong nước biển, tham lam hút lấy nước vào trong.
Nhưng bất cứ thứ gì đều có mức độ, qua khoảng hai mươi phút hoặc lâu hơn, cái nút ngừng hấp thu.
Ngay sau đó màu sắc bên trong nút biến ảo không ngừng, các loại ánh sáng tụ lại cùng nhau.
Lâm Thần đưa tay chạm vào, chỉ nghe bộp một tiếng, tay tróc bật da ra.
Nhìn ngón tay da tróc thịt bong, Lâm Thần không có chạm vào nữa.
Nếu nói là do nhiệt độ của cái nút này quá cao, nhưng bàn lại không có gì.
Lâm Thần dùng linh lực bao bọc cái nút lại, anh có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa sức mạnh rất lớn, chẳng lẽ là do hấp thu ánh sáng mặt trăng?
Nếu như có thể hóa lực bên trong thành của mình, vậy thì quả thực chính là loại tồn tại nghịch thiên rồi.
Anh còn chưa kịp nghĩ thêm đã thấy cái nút này rộ lên một lớp ánh sáng, sau đó lại khôi phục lại thành bộ dáng bình thường.
Anh cảm nhận nguồn sức mạnh bên trong đã biến mất tăm.
Quả nhiên là vô cùng quái dị.
Lâm Thần cẩn thận thu dọn, hiện tại anh còn chưa đủ mạnh, tục ngữ nói rất hay, thất phu vô tội, hoài bích hữu tội. (người vô tội nhưng vì sở hữu vật quý mới bị kẻ tham lam hại.)
Nếu để cho người có tâm biết, chỉ sợ sẽ dẫn đến tai họa sát thân.
Sau nửa đêm trời đổ một trận mưa to, bầu trời như được rửa qua, trắng tinh như tuyết. Sáng hôm sau, bầu trời xanh trong mới gọi là đẹp.
Lúc Lâm Thần mở cửa, liền thấy Tri Thanh cùng mẹ mình đứng ở bên cạnh cửa, còn xách một cái ba lô nho nhỏ.
“Các người tới rồi tại sao lại không vào?” Lâm Thần có chút kinh ngạc.
“Chúng tôi sợ quấy rầy anh, nên muốn ở chỗ này chờ một chút.”
A Phương có chút ngượng ngùng cười, bà sợ hai người họ đến quá sớm, người ta lại còn chưa nghỉ ngơi tốt, ban ngày đã phải khám bệnh cho bệnh nhân khác, buổi tối còn trị liệu cho con trai mình.
Vậy đã đủ mệt rồi, nếu như không phải chị bên kia vẫn luôn nhờ người tới đây, bảo bà cho dù thế nào cũng phải mời thần y qua, bà thật sự không có mặt mũi nào mà nói chuyện này.
Lâm Thần bất đắc dĩ cười cười, xoay người khóa cửa lại: “Đi thôi.”
Một hàng ba người đi trong thôn thu hút không ít người chú ý đến họ
Lại thấy họ còn mang theo balo, một cậu thanh niên nhịn không được nhảy ra hỏi: “Bác sĩ Lâm, các anh muốn đi đâu vậy?”
“Bên ngoài có một bệnh nhân, anh đi xem.” Lâm Thần tự nhiên mà trả lời.
Cậu thanh niên gật đầu, lại gãi đầu hỏi, “Vậy khi nào anh trở về?”
“Tạm thời còn chưa biết.” Lâm Thần suy nghĩ một chút lại nói: “Nhưng mà anh sẽ tranh thủ thời gian.”
Cậu thanh niên cười ha hả, vỗ vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta còn tưởng bác sĩ Lâm muốn đi luôn: “Vậy các anh đi thong thả một chút.”
Sau khi ra khỏi làng, dưới sự chỉ dẫn của A Phương, họ bắt xe buýt ngồi qua hết mấy trạm dừng.
A Phương sợ anh sốt ruột, giải thích nói: “Một trạm nữa là tới rồi.”
Xe dừng lại, lục tục đi lên không ít người, trong đó cũng có người già.
Có một ông lão tay này bắt lấy tay kia đi tới, dáng người rất gầy, đôi mắt lại rất khôn khéo, không thấy chút lờ đờ nào.
Chỉ thấy ông ta đi thẳng một mạch tới bên cạnh Lâm Thần, dùng sức ho vài tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ngay sau đó dùng giọng ra lệnh nói: “Người trẻ tuổi thật sự không có mắt nhìn gì cả, tránh ra.”
Lâm Thần có chút buồn cười nhìn ông ta: “Dựa vào cái gì?”
Ông lão rất trực tiếp kia hừ một tiếng, dùng gậy chống cộp cộp xuống sàn xe: “Thanh niên nhường chỗ cho người già không phải là chuyện nên làm hay sao? Điều này cha mẹ cậu chưa từng dạy cậu ư? Hay là nói cậu có người sinh nhưng không có ai dạy?”
Lời nói của ông lão rất khó nghe, mọi người đều lắc đầu, nhưng không ai dám đi lên khuyên nhủ.
Đây cũng không phải việc bọn họ có thể xen vào, bình thường số dư trong túi bọn họ có thể đến bệnh viện bắt số cũng không đủ.
A Phương đứng lên, bà có vẻ như rất tức giận nói: “Ông anh này, nếu không anh liền ngồi chỗ này của tôi đi.”
Ông lão kia khinh miệt nhìn bà một cái, đôi mắt đậu xanh lại rơi vào trên người Lâm Thần: “Mau đứng dậy đi, đừng ở chỗ này giả câm giả điếc.”
Lâm Thần tỉ mỉ quan sát ông ta.
Tóc muối tiêu, bọng mắt rất lớn, đôi mắt nhỏ mà sắc sảo, mặc áo sơ mi trắng, dù gầy yếu nhưng bản thân ăn mặc cũng khá gọn gàng.
Đáng tiếc người như vậy lại là một tên vô lại.
“Xe buýt này là của nhà ông?”
“Không phải!”
“Vậy ông có tư cách gì để bảo tôi tránh ra?”
Ông lão không nghĩ tới anh sẽ đôi co với mình, tức giận đến cả người cũng phát run. Từ khi ông bắt đầu đi xe buýt tới nay, còn chưa có ai dám nói chuyện với ông như vậy.