Con Rể Là Thần Y

Chương 236



Viện trưởng cũng chỉ gọi một mình Lâm Thần.

Trong văn phòng rộng lớn, ngoại trừ viện trưởng thì ngồi đối diện còn có Bruce cùng giáo sư.

Mục đích bọn họ gọi anh đến đây rất đơn giản, chính là khiến anh từ bỏ phần công lao này.

“Tôi đã nghe nói qua về chuyện của cậu rồi, cậu quả thực chính là kỳ tài trong giới y học, nếu như cậu có hứng thú thì vị trí phó viện trưởng tùy sẽ sẵn sàng chào đón cậu bất cứ lúc nào.”

Viện trưởng tung ra cành ô liu với cậu, đối với những thanh niên có chí như vậy, nếu có thể thu về trướng của mình có thể tin chắc rằng trong khoảng thời gian ngắn bệnh viện của bọn họ có thể trở thành một trong ba bệnh viện hàng đầu.

Chỉ tiếc Lâm Thần căn bản không có tâm tư này, bởi vì sau khi có được một nông trại để trồng dược thì anh tính toán sẽ mở một viện trung y do chính anh sở hữu.

“Ngại quá, tôi đã có tính toán khác rồi.” Lâm Thần uyển chuyển từ chối lời đề nghị hấp dẫn.

Giáo sư lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vị trí phó viện trưởng này vừa mới bỏ trống thì người trong bệnh viện đều nhìn chằm chằm vào vị trí này như hổ rình mồi.

Tăng nhiều cháo ít, ngoại trừ những người cùng thế hệ với ông ta, thì lá gan của những người trẻ tuổi kia cũng thật sự lớn, mỗi người đều nhìn chằm chằm đến vị trí này.

Viện trưởng có chút tiếc hận mà thở dài một hơi, nhưng cũng để lại cho chính mình một đường lui: “Cậu không cần từ chối vội, trở về suy xét thật kỹ lưỡng, nếu cậu làm phó viện trưởng của bệnh viện này, thì sẽ có cơ hội được ra nước ngoài để đào tạo sâu vào chuyên môn, đương nhiên, phúc lợi cậu được hưởng cũng không chỉ có nhiêu đây.”

Lâm Thần đối mặt với cành ôliu cùng dụ hoặc mà đối phương không ngừng phô ra tâm vẫn vững như bàn thạch: “Việc này cũng thật ngại quá, tôi thật sự là không rảnh.”

Anh xác thật không rảnh, một bên phải xử lý chuyện thương nghiệp, một bên lại phải tăng tu vi, còn có tránh né đuổi gϊếŧ của kẻ thù.

Cho nên anh giống như một con quay giống vậy, một khi đã xoay thì dừng không được.

Viện trưởng thấy cho dù ông ta có nói như thế nào thì đối phương cũng không động tâm, chuyện này cũng chỉ có thể tạm thời chậm rãi, hôm nay việc chủ yếu là khiến đối phương cho mình một cơ hội, một cơ hội giúp cho bệnh viện được nổi tiếng.

“Nghe nói cậu là người đã cứu sống Nghiêm Yến, hơn nữa còn trị tận gốc căn bệnh của cô bé ấy?”

Viện trưởng lại xác nhận một lần nữa.

Lâm Thần là người rất sảng khoái, không thích loanh quanh lòng vòng: “Ngài nếu như có chuyện gì thì cứ nói thẳng được rồi, không cần quanh co lòng vòng.”

Trên trán viện trưởng xuất hiện ba cái hắc tuyến, nhưng nếu là có việc cần cầu người thì thái độ phải thành khẩn: “Không biết cậu có thể đem cơ hội này nhường lại cho chúng tôi được không? Cậu có thể đưa ra bất kỳ điều kiện gì, chỉ cần bệnh viện chúng tôi làm được thì tuyệt không hai lời.”

Lâm Thần nhịn không được cười cười.

Tốn nửa ngày trời, thì ra là muốn đem công lao ôm vào mình.

Khó trách mấy ngày nay lúc anh đi ra ngoài, bên ngoài lại có nhiều paparazzi như vậy, xem ra chuyện này đã sớm bị tuyên dương bên ngoài.

Mà bệnh viện này cũng muốn mượn miệng của paparazzi để làm tăng độ nổi tiếng của bệnh viện, chỉ là biến cố duy nhất xuất hiện có lẽ là chính anh.

Anh dám cam đoan rằng chỉ cần anh bên này mới vừa gật đầu đáp ứng, giây tiếp theo bên phía bệnh viện sẽ thông báo tổ chức một cuộc họp báo, thổi phồng y thuật của mình khắp nơi.

“Ngại quá, tôi cả đời này làm người ngay thẳng, ghét nhất chính là nói dối lừa gạt người.”

Lâm Thần đứng lên, không tính toán tiếp tục ở lại đây.

Không thể cùng những người này nói chuyện với nhau, lời nói không hợp thì nửa câu cũng ngại nhiều.

Viện trưởng cũng đứng lên theo, không rõ vì sao anh lại muốn đi, cẩn thận hồi tưởng lại ông ta tựa hồ cũng chưa nói sai cái gì.

“Cậu xem như vậy được không, nếu cậu đem cơ hội này nhường cho chúng tôi, tôi sẽ tự mình xuất tiền túi cho cậu một trăm vạn.”

Lúc này đây ông ta chính là tự bỏ vốn gốc.

Chỉ cần có thể thành công, giá cả đều không phải là vấn đề.

Nhưng mà, thứ mà Lâm Thần không thiếu nhất có lẽ chính là tiền.

Những mặt khác không nói, chỉ cần anh mở một cái khách sạn, mọi năm thi vào sẽ là hơn trăm vạn, cho nên căn bản là anh không thiếu tiền.

Viện trưởng hứa cho anh những thứ này, giống như là ở trong một căn nhà thôi vậy, đối với anh chẳng mấy quan trọng, có thể có hoặc không.

“Nếu không còn việc gì thì đừng liên hệ tôi nữa, con người của tôi sợ nhất là phiền toái.” Khi nói chuyện, anh nhìn thoáng qua Bruce cùng giáo sư bên cạnh, lời nói ám chỉ: “Muốn không làm mà hưởng, đánh cắp sức lao động và thành quả của người khác, tôi khuyên các người vẫn là thu hồi tâm tư đó lại đi, không cần mơ tưởng về những thứ không phải là của mình.”

Lâm Thần chỉ chừa lại cho bọn họ một cái bóng dáng.

Góc áo màu trắng biến mất tại ngoặt chỗ, giáo sư tức giận bùng nổ: “Hừ! Thật sự tự cho mình là một món ngon à, bất quá chỉ cho vài phần mặt mũi mà thôi, ngài nhìn tên nhóc đó xem đuôi cũng muốn vểnh lên trời rồi.”

Bruce sắc mặt cũng không đẹp, toàn bộ quá trình ông ta cũng không có chen vào một cậu nào.

Ông là hội trưởng y học nước Mỹ, thân phận vô cùng tôn quý, cho dù đặt ở bất cứ nơi đâu cũng là đối tượng để mọi người tranh nhau nịnh bợ.

Nhưng mà hiện tại khen ngược, ông ta với tư cách cao quý đi đến nơi này lại phải chịu sự châm chọc mỉa mai.

Cứ việc viện trưởng một mặt lấy lòng ông ta, nhưng khi tưởng tượng đến biểu tình kiêu ngạo của tên nhóc kia thì nội tâm ông ta lại quay cuồng lửa giận, không thể nào át xuống.

“Tôi muốn điều tra tất cả tư liệu về tên này, tôi muốn tên đó phải quỳ xuống xin lỗi.”

Dám chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, nói ông ta đánh cắp thành quả lao động?

Quả thực là buồn cười!

Cô bé kia nói không chừng là bởi vì ông ta động thủ mới cứu sống được, chẳng qua ông ta lại không cẩn thận quan sát, mới để cho tên nhóc kia nhặt được công lao.

Mỗi khi nghĩ đến đây, sắc mặt Bruce liền phá lệ khó coi.

Cứ việc sự tình còn không rõ ràng ngọn nguồn, ông ta đã tất cả lỗi lầm đổ lên người Lâm Thần.

Nghiêm Thuận lúc sáng sớm ngày hôm sau, đã chuẩn bị thủ tục xuất viện cho con gái mình, nếu không phải anh ta thái độ cứng rắn, cũng không biết phải kéo dài tới khi nào.

Sau khi Lâm Thần ra khỏi bệnh viện, liền cảm giác phía sau vẫn luôn có người đi theo anh, không thể không nói trình độ theo dõi của người này cũng quá tệ, nơi chốn đều là sơ hở.

Anh dừng lại trong giây lát, mấy người phía sau sợ tới mức hoang mang rối loạn núp vào.

Thấy nơi kia có một con hẻm, anh không chút suy nghĩ liền trực tiếp quẹo vào con hẻm đó.

Khiến cho mấy người phía sau vui mừng không ngớt, trong đó một người nhuộm tóc đỏ, nhe răng trợn mắt cười nói: “Xem ra hết thảy đều là ý trời!”

Bọn chúng là những tên lưu manh của vùng này, đối nơi này vô cùng quen thuộc.

Một khi đi vào con hẻm này một bước sai lầm thì sẽ vào một ngõ cụt.

Người không quen thuộc địa hình nơi này như Lâm Thần thì đi vào con hẻm kia cũng giống với đi vào mê cung vậy.

Mấy người kia xoa tay hầm hè mà đi theo vào, lại phát hiện bên trong không có ai.

Người đàn ông tóc đỏ thẹn quá thành giận, đánh một cái tát vào tên đàn em: “Mày có thấy tên kia đi đâu không?”

Tên đàn em biết, đại ca mất dấu tên kia nên trong lòng tức giận không chỗ phất tiết, nên chỉ có thể rơi vào trên người mình

Cho dù là bị đánh một bạt tai, cũng chỉ có thể nén giận đứng đó.

“Ngu xuẩn!” Người đàn ông tóc đỏ tức giận mắng một tiếng, lại đánh rồi đá thêm mấy cái mấy tên bên cạnh mình: “Còn đứng đây làm gì? Còn không mau tìm tên đó cho tao, nếu hôm nay tìm không thấy người, tao sẽ lột da bọn bây, sau đó ném cho chó hoang ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.