Con Rể Là Thần Y

Chương 237



Bức tường của con hẻm này rất cao, nếu như không có sự trợ giúp của ngoại lực, căn bản là không ra được.

Mà bây giờ lối ra duy nhất đã bị bọn họ chặn lại, tên nhóc đó hẳn là mới đi không xa.

Người đàn ông tóc đỏ đã chặn tất cả các ngã tư, rồi dẫn mọi người bao vây từ trái, phải, đến cả phía Bắc lẫn phía Nam.

Nhưng không biết tại sao đêm nay lại giống như gặp phải ma vậy, ngoại trừ những bức tường lạnh ngắt, cái gì bọn họ cũng không tìm thấy.

“Ầm ầm!”

Âm thanh từ phía sau truyền đến, khi quay đầu lại liền nhìn thấy người mà bọn họ đang tìm, vẫn bình an vô sự đứng ở đó.

“Anh đang tìm tôi à?”

Lâm Thần chờ tất cả bọn họ đều chạy đến chỗ sâu trong ngõ hẻm, mới hiện thân, một là để tránh đánh cỏ động rắn, hai là vì muốn một lưới đánh hết.

Người đàn ông tóc đỏ đầu tiên là sửng sốt, sau đó là vui mừng khôn xiết, anh ta còn tưởng rằng chuyến đi này sẽ thất bại, nhưng đúng là trời không tuyệt đường sống mà, ngay cả ông trời cũng đang giúp mình.

“Anh ngược lại rất có can đảm, chỉ là đáng tiếc.” Người đàn ông tóc đỏ vừa nói vừa lắc đầu.

Khóe môi Lâm Thần khẽ nhếch lên, không thèm phí lời với bọn họ.

Ngược lại, người đàn ông tóc đỏ trông rất hưng phấn, hai mắt sáng ngời, như nhìn thấy cừu béo chờ bị làm thịt: “Các anh em, đừng nói là đại ca không cho tụi bây cơ hội. Bây giờ cơ hội đang ở trước mặt tụi bây, ai gϊếŧ được tên đó sẽ có thể ăn sung mặc sướng đến cuối đời.”

“Đại ca, anh có thể yên tâm được rồi, đối phó với một tên nhãi cặn bã như thế không cần phiền đến anh.”

“Đúng vậy, đại ca. Em có thể bóp nát hắn ta chỉ bằng một ngón tay.”

Năm phút sau, Lâm Thần tiêu sái từ bên trong ngõ hẻm đi ra.

Ngược lại, ở đầu ngõ, có thể nghe thấy một loạt tiếng kêu khàn khàn trầm thấp phát ra từ bên trong.

Nhiều người qua đường sau khi biết được chuyện gì xảy ra bên trong, họ thà đi đường vòng về nhà còn hơn ở đây chọc phải phiền toái. Mãi đến sáng hôm sau, không biết có người nào tốt bụng báo cảnh sát, mấy tên đó mới được khiên từ bên trong ra.

Trên cơ bản đã không còn ý thức, chỉ còn lại những tiếng rêи ɾỉ. Lâm Thần là một bác sĩ, anh đương nhiên biết đánh ở chỗ nào có thể làm cho người ta đau đến mức không muốn sống, lại có thể vừa giữ cho họ còn trong tình trạng tỉnh táo, mặc dù đang ở trạng thái không tốt, nhưng bọn họ vẫn có thể cảm nhận được đau đớn trên từng tấc da tấc thịt.

Có lẽ điều hối hận nhất trong cuộc đời của những tên côn đồ đó chính là những lời cuồng ngôn mà bọn họ đã thốt ra trong đêm qua.

Kể từ khi từ chối lời đề nghị của bệnh viện, đủ thứ rắc rối liên tục ập đến trước cửa, mà lại ngày càng khốc liệt hơn.

Bạch Cốt có chút tức giận, rất muốn đích thân đưa người đi quét sạch đám người đó.

“Thật quá đáng. Chúng ta không đánh trả. Hắn thực sự cho rằng chúng ta dễ bị bắt nạt như vậy.”

Với thực lực hiện tại của bọn Lâm Thần, việc đánh sập bệnh viện còn dễ dàng hơn là nghiền nát một con kiến.

Nhưng anh ấy thực sự không hiểu tại sao Lâm Thần lại phải chịu đựng những lời lẽ lăng mạ và khiêu khích của đám người kia, trông không giống phong cách của anh một chút nào.

“Rốt cuộc là anh định làm gì vậy?”

Lâm Thần nhìn về phía đồ ăn được bố trí đẹp mắt trên bàn, chỉ vào vị trí đối diện: “Đừng đứng đó nữa, ngồi xuống rồi nói.”

Bạch Cốt không nhịn được quay đầu sang chỗ khác, trong lòng gần như bị lửa giận hành hạ sắp phát điên, làm gì còn có tâm trạng ăn cơm.

Bệnh viện Nhân Dân đó đúng là quá đáng, tuy rằng chỉ phái tới vài tên làm loạn không đủ để gây họa, nhưng mà ai lại không muốn được yên bình một chút chứ, phải tránh né kẻ thù đã đủ phiền toái rồi, bây giờ thỉnh thoảng còn phải đi xử lí lũ ruồi bọ đáng ghét này nữa.

Bọn họ không sợ đánh, nhưng chỉ ngại phiền.

“Lô đất đó đã mua được rồi.” Bạch Cốt đưa tư liệu lên, thấy anh đang ăn, lại đặt ở góc bàn bên cạnh: “Chỉ là tôi không hiểu, phải tốn rất nhiều tiền để mua một mảnh đất này, rốt cuộc có ích lợi gì chứ?”

“Đương nhiên là tự có chỗ hữu dụng rồi.” Lâm Thần tự tay múc một bát canh, mọi cử chỉ của anh đều vô cùng quý tộc: “Tôi định xây một bệnh viện ở chỗ này.”

“Anh nói xây một bệnh viện đối diện bệnh viện này?” Bạch Cốt có chút không thể tin được hỏi lại.

Đây không phải là cố ý muốn cướp việc làm ăn của người ta một cách trắng trợn đấy à, chuyện sau này có thể sẽ rất ầm ĩ đấy.

“Đúng vậy, chỗ này sẽ là bệnh viện tư nhân do tôi lập nên, về phần cậu, hãy nói với bọn họ phái tới vài tên, tìm có cơ hội thì đi thu thập hết đi, từ nơi nào đến thì ném toàn bộ về chỗ cũ là được rồi, không cần phải ở đây tức giận làm gì.”

Chẳng qua chỉ là một ít chuyện vụn vặt không liên quan, không đáng để anh phí tâm tư vào.

Huống hồ lùi một bước là để tiến thêm vạn bước, gϊếŧ nhiều người đến đâu cũng không bằng đụt khoét trái tim của họ.

Nhưng anh làm tất cả những chuyện này cũng không phải chỉ để trả thù, Dung Thành là nơi phồn hoa đến cực điểm, hơn nữa giao thông đều liên kết với bốn phương tám hướng, có thể đi thẳng đến nhiều tỉnh. Quả thật chính là một trong những nơi có lượng xe cộ qua lại nhiều nhất.

Nếu như chậm rãi đặt nền móng từ chỗ này, chuyện sau này ắt hẳn sẽ trở nên dễ dàng.

“Nhưng chúng ta không biết gì về lĩnh vực này, nếu lại đầu tư vào nhiều tiền như vậy, bệnh viện này sẽ là duy nhất. Tôi e rằng chúng ta không có nhiều thời gian và sức lực để đưa nó hoạt động.”

Bạch Cốt nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình.

Nếu bảo anh ấy đi gϊếŧ người, anh ấy sẽ ra tay không chớp mắt.

Nhưng nếu xét về phương diện kinh doanh, anh ấy thật sự không biết gì, dựa theo sơ bộ diện tích của miếng đất này thì quy mô bệnh viện sắp được xây dựng chắc phải là bệnh viện lớn nhất ở Dung Thành, thậm chí là của Hoa Hạ này.

Chỉ mới tính diện tích sàn, đã đến mười bốn vạn mét vuông, đó là còn chưa tính tới việc xây dựng trong giai đoạn sau, dù là nhân lực hay cật lực thì giai đoạn sau cũng cần phải đầu tư rất nhiều.

“Cơm là ăn từng miếng từng miếng một, đường là đi từng bước từng bước một, làm gì có khả năng ăn một lần là mập liền.”

Lâm Thần biết rõ muốn xây dựng bệnh viện này, phải đi từng bước một, nếu nóng lòng sẽ không ăn được đậu hũ nóng.

Dù sao kế hoạch đã bày ra ở chỗ này, nếu như có thể, anh còn muốn mở rộng thêm chí hướng.

Nhưng với năng lực hiện tại của anh, đây đã là giới hạn lớn nhất mà anh có thể làm.

“Chuyện này cậu không cần quan tâm, cậu đi mang Tam Nương tới đây, chuyện này giao cho cô ấy là được rồi.”

“Nhung Tam Nương bây giờ vẫn còn ở nước ngoài mà.”

“Gọi cô ấy về nước đi, trước mắt hãy buông mọi thứ trong tay xuống, nếu như chuyện bên kia không buông được nữa thì tìm người đi đón cô ấy về liền.”

Tam Nương chính là một thiên tài kinh doanh hiếm có, đối với việc quản lý trong lĩnh vực này, cũng là một trợ thủ đáng tin cậy.

Trước đây có cơ duyên gặp gỡ, cùng với Tam Nương quen biết, nên bây giờ anh mới có được một trợ thủ đắc lực như vậy.

Trước khi dự định làm chuyện này, anh đã lường trước được mọi thứ, lần này người phụ trách công việc giao cho Tam Nương, sau đó chọn thêm hai người đáng tin cậy nữa, mọi chuyện cơ bản cũng đã hoàn thành.

Bạch Cốt không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi lui xuống.

Trong thời tiết mưa liên tục, một người phụ nữ mặc váy đỏ quyến rũ chậm rãi bước xuống máy bay.

Mái tóc ngắn sạch sẽ, dáng người hiên ngang, đôi giày da màu đen giẫm lên trong nước, bắn tung tóe lên những đóa hoa nhỏ xung quanh, cô ta đeo kính râm đen, làm cho hơn phân nửa khuôn mặt bị che khuất.

Bên cạnh có hai vệ sĩ áo đen đang cầm hành lý xách tay, không nhanh không chậm đi theo phía sau, tùy thời bảo vệ an toàn của cô ta.

Cô ta chính là Mã Tam Nương, một người phụ nữ mà hễ người ta nghe thấy tên đã cảm thấy sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.