Con Rể Là Thần Y

Chương 239



Đừng thấy ông ta bây giờ làm chủ nhiệm, thực ra cũng luôn âu sầu vì chuyện nhà cửa, không lâu sau, con trai ông ta sắp phải kết hôn rồi, nhà nữ yêu cầu mua một căn nhà 150 mét vuông ở thành phố, đồng thời xe sang phải đến khoảng 80 vạn. Mỗi khi nghĩ đến điều này, mấy sợi tóc ít đến đáng thương của ông rụng càng lúc càng nhiều. Nếu như trả góp còn có thể, nhưng nếu như phải trả hết trong một lần, quả thực là không có nhiều tiền đến như vậy. Nhưng bây giờ mấy căn nhà đó đã bị lật đổ, đó đều là tiền tiêu uổng phí.

“Haizz, cứ để bọn họ đến dày vò đi.”

Chủ nhiệm vắt tay ra sau lưng thở dài, trực tiếp quay đầu đi. Viện trưởng đi lại, nhìn mấy tập tài liệu trên bàn, trong lòng bắt đầu cảm thấy bực bội.

“Mấy bệnh nhân này sao vẫn chưa giải quyết?”

Bọn họ đã chuyển đến bệnh viện này tròn ba tháng rồi, nhưng đến tận bây giờ vẫn không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.

Chủ nhiệm cũng cảm thấy lo lắng, sờ vào chiếc đầu hói, có chút ngượng ngùng nói: “Bệnh của những người này quả thực hiếm gặp, đã mở ra rất nhiều cuộc hội nghị từ nhỏ đến lớn, nhưng có thể đưa ra ý kiến có hướng giải quyết thì vô cùng ít ỏi.”

Tóc của ông ta vốn dĩ không nhiều, mặc dù bây giờ ông ta không còn trẻ, nhưng cũng không coi là già, nhưng tóc đã không còn bao nhiêu nữa. Vốn dĩ đã ít đến mức đáng thương, sau khi chịu sự giày vò của mấy người bệnh nhân, trên đầu bây giờ đã bóng loáng, đến buổi tối còn có thể phản quang.

“Vậy chuyện này làm thế nào?”

Là viện trưởng, áp lực của ông không ít hơn chủ nhiệm, nhiều cặp mắt chú ý tới như vậy, rất nhiều người muốn có được vị trí này, sơ ý bước nhầm một bước, người sau lưng đã có thể dễ dàng đẩy ông ta ra khỏi vị trí này.

Viện trưởng suy nghĩ, người nhà của bệnh nhân cũng không dễ dàng giải quyết, nơi này đều là quan to quý nhân, cũng có thương nhân giàu có, đều là thấy điều kiện thiết bị y tế ở bệnh viện của bọn họ tiên tiến nên mới chuyển đến đây. Nhưng bây giờ không chỉ cho người ta một câu trả lời khiến họ hài lòng, đến bản thân cũng không biết đường nào mà lần.

“Tôi nói ông nghe, chuyện lần trước đã ảnh hưởng không tốt đến bệnh viện rồi, bây giờ vẫn chưa bắt được tên tiểu tử kia, lần này nếu như còn giải quyết không ổn thỏa, bệnh viện chỉ có thể chờ đợi đóng cửa thôi, chúng ta đều phải cạp đất mà ăn thôi.”

Viện trưởng ném những tập tài liệu xuống sàn nhà, ông ta cũng không muốn trút cơn giận vào nhân viên lâu năm của mình, chỉ là trong lòng bực bội, quả thực không có nơi để phát tiết. Chủ nhiệm biết rõ tính khí của ông ấy nên cũng không cảm thấy tức giận, quỵ xuống nhặt từng tập tài liệu lên. Ông tháo kính mắt xuống, rụi cặp mắt khô hốc: “Theo tôi thấy, dứt khoát nói thẳng với người nhà bệnh nhân, nói chỗ chúng ta tạm thời không có cách chữa trị khỏi cho bệnh nhân, nói bọn họ chuyển viện đi thôi.”

Chỉ cần có thể vứt bỏ đi mối họa này, sau này xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan gì đến bọn họ, tất nhiên cũng không cần lo lắng nữa. Viện trưởng tất nhiên hiểu suy nghĩ của ông, nhưng bây giờ trút bỏ trách nhiệm, quả thật có chút chột dạ. Nếu như ngay từ đầu đã nói cho người nhà bệnh nhân biết, bây giờ cũng không xảy ra chuyện nhức đầu khó giải quyết như thế này.

Bây giờ đi chọc thủng cửa sổ giấy này, không khác gì là tự vả vào mặt, ông ta không thể làm chuyện mất mặt như vậy.

“Ông phải nghĩ ra một cách khác, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Chủ nhiệm cảm thấy đầu óc choáng váng, bây giờ còn có thể có cách gì chứ?

Hoặc là nói với người nhà bệnh nhân sự thật là bọn họ không thể chữa trị được, hoặc là chữa khỏi cho bệnh nhân, thực sự chỉ có chọn một trong hai, làm gì còn cách nào khác chứ. Chủ nhiệm lén liếc nhìn viện trưởng, không phải là muốn mình đảm đương hết sự việc lần này chứ. Với tác phong làm việc của viện trưởng, quả thực sự có khả năng này.

“Ông ra ngoài trước đi, ba ngày sau cho tôi câu trả lời thỏa đáng, nếu không ông cũng không cần làm nữa.”

Viện trưởng đưa ra cho ông một thông báo cuối cùng, ép buộc ông phải gánh chịu hậu quả lần này. Chủ nhiệm hết cách, dù sao đi nữa cũng đang làm việc dưới trướng của người ta, cho dù trong lòng có nghìn vạn lần bất mãn, cũng chỉ có thể cắn chặt răng, nén mối hận vào trong lòng, không thể thể hiện ra chút bất mãn nào.

Ông miễn cưỡng bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Không chút nghi vấn, ông hoàn toàn trút hết tất cả sự tức giận từ trong phòng viện trưởng, không chỉ hà khắc mà còn chửi mắng những y tá đó, cũng coi như là bản sao của viện trưởng. Lúc này, mọi người trong bệnh viện đều rất lo lắng, ai ai cũng khủng hoảng bất an, làm việc càng trở nên e dè, sợ rằng phạm phải sai lầm vào thời khắc quan trọng, bị bắt thóp lại thì quả thật đen đủi.

Thời gian ba ngày rất ít ỏi, chủ nhiệm không nghĩ ra cách nào hiệu quả, ngược lại là mấy sợi tóc ít ỏi trên đầu đã rụng không còn bao nhiêu nữa. Nhưng điều phải đối mặt thì cho dù thế nào cũng không thể trốn tránh được, ông ta chỉ có thể miễn cưỡng bước vào phòng làm việc của viện trưởng. Sắc mặt viện trưởng ngồi trên ghế, sắc mặt xanh đen, từ từ thưởng thức cafe, chỉ có chủ nhiệm hiểu rõ ông mới biết, đây là điềm báo cho giông tố bão táp sắp ập đến.

Thấy chủ nhiệm bước vào, viện trưởng đặt ly café trong tay xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm lên người ông ta. Viện trưởng không nói chuyện, chỉ nhìn ông ta chằm chằm, làm cho ông ta nổi cả lông gà lông vịt.

Cuối cùng vẫn là ông ta không chịu nổi áp lực, khom cúi người, hết sức lo sợ nói: “Viện trưởng, chúng tôi vẫn chưa nghiên cứu ra được nguyên nhân bệnh tình của bệnh nhân.”

Viện trưởng nhìn ông ta, hai tay đan chéo nhau: “Vậy nên ông tới đây để nói cho tôi biết rằng ông không giải quyết được sao?”

Chủ nhiệm đứng yên một chỗ giống như một khúc gỗ. Viện trưởng không trách ông ta, ngược lại lại vô cùng hòa nhã: “Thực ra chuyện này cũng không phải không có cách xoay xở, chỉ cần một mình ông gánh vác hết tất cả mọi chuyện, sự việc sẽ có chuyển biến tốt đẹp thôi.”

Chủ nhiệm yên lặng cúi đầu. Ông ta biết, chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đổ lên đầu ông ta. Nếu như không giải quyết chuyện này, sẽ gây họa cho ông, ông ta sẽ trở thành một người chịu tội thay, chỉ là ông ta không ngờ rằng, đối phương sẽ không giấu diếm nói thẳng những suy nghĩ trong lòng như vậy.

Viện trưởng sợ rằng ông ta không đồng ý, nên đã đưa ra rất nhiều lời hứa: “Ông yên tâm, đợi sau khi khó khăn lần này qua đi, tôi sẽ đề xuất ông làm phó viện trưởng, ông còn không hiểu tôi là con người như thế nào sao? Sao tôi có thể để ông chịu thiệt thòi được chứ?”

Chính bởi vì quá hiểu rõ con người ông, vậy nên mới không dám tin tưởng. Chủ nhiệm trong lòng lẩm bẩm mấy câu. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nét mặt ông ta vẫn không thể hiện ra điều gì, giống như một người đã thành thực lâu năm, vận mệnh chỉ sợ bị người khác ức hϊếp, điều này cũng càng khiến cho viện trưởng, càng không kiêng nể gì cả.

“Ông chỉ cần nói với giới truyền thông, ban đầu là ông khoác lác nói có thể trị khỏi cho những bệnh nhân này, vậy nên bệnh viện mới đồng ý giữ lại, không ngờ rằng ông lại rơi vào bế tắc, không trị được bệnh cho những bệnh nhân đó, nhưng không muốn bệnh viện bị bêu danh, vậy nên mới chủ động đứng ra thừa nhận sai lầm.”

Viện trưởng hướng dẫn từng bước, thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng cả lí do thoái thác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.