Con Rể Là Thần Y

Chương 240



“Giới truyền thông sẽ rất nhanh tìm tới đây, đến khi đó ông sẽ chào đón một cuộc sống mới.”

Mỗi một câu mà viện trưởng nói, đều đánh thẳng vào nơi mềm yếu nhất ở sâu trong trái tim của chủ nhiệm.

“Tôi biết bây giờ ông đang thiếu tiền, nếu như ông chủ động đứng ra chịu trách nhiệm, tôi có thể cho ông một số tiền, bảo đảm không làm lỡ chuyện hôn sự của con trai ông.”

Chủ nhiệm nghe thấy viện trưởng hứa như vậy, đột nhiên ngước đầu lên. Hôn sự bây giờ của con trai đã trở thành căn bệnh tim của ông, làm ông cả đêm không thể chợp mắt, ăn uống không thấy ngon miệng. Nhà nữ bây giờ đang thúc giục càng lúc càng gấp, nhưng vẫn còn thiếu một số tiền lớn để mua căn nhà đó, tiền mua xe gom góp từng ít cũng coi như đã đủ tiền mua cả rồi.

Mặc dù còn có nhà ở thị trấn và huyện, nhưng trong thời gian ngắn muốn bán nó đi, không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nếu không bán hai căn nhà đó đi, cộng thêm với số tiền tiết kiệm trong tay, cũng có thể mua được một căn nhà trong thành phố. Chỉ là khi đó ông đã phải ngủ ngoài đường phố, dù sao đi nữa, trước khi kết hôn, nhà nữ từng đưa ra ý kiến không muốn sống chung với người già. Bây giờ viện trưởng nói có thể giúp ông ta, điều này giống như thắp sáng một căn đèn trong bóng tối, khiến cho ông nhìn thấy hy vọng, nhìn thấy ánh sáng.

Sau một hồi do dự, ông ta vẫn cắn răng đồng ý: “Được! Tôi có thể chịu trách nhiệm cho chuyện lần này, hy vọng ông có thể giữ lời hứa.”

Chẳng qua chỉ là bị bêu danh nửa đời, vết nhơ cả đời, ông ta cũng đã sắp năm mươi, không còn để ý đến những lời mắng chửi này nữa. Cho dù chỉ là không ngủ không nghỉ không ăn không uống, đến ngày chết già đi, có lẽ cũng không góp đủ tiền để mỗi mua một căn nhà.

Ngược lại chi bằng trực tiếp không đếm xỉa đến, mở rộng tương lai cho con trai. Viện trưởng thấy ông ta đã đồng ý, ánh mắt vui mừng nhíu lại thành một đường.

“Ông có thể nghĩ thông suốt, vậy thì quá tốt rồi, tôi biết là tôi không nhìn nhầm người mà.”

Tiếng cười của viện trưởng vang lên trong phòng làm việc, y tá ở bên ngoài cũng thở phào nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy viện trưởng cười trong mấy ngày gần đây, quả thực là còn khó hơn nhìn thấy cầu vồng trong ngày mưa. Một bên khác, Lâm Thần trước khi xây dựng xong bệnh viện, đã tự mình thành lập một phòng khám bệnh nhỏ, chuyển ra khỏi căn phòng cũ ban đầu.

Lần này không phải ở trong thôn, mà là thị trấn nhỏ ở Dung Thành, thị trấn nhỏ này khá tấp nập, điều kiện kinh tế cũng tạm ổn. Công xưởng ở thị trấn không ít, chỉ có điều đều là công việc chân tay, khoảng thời gian trước đây kinh tế khá khó khăn, có những công xưởng ô nhiễm hóa học, hoặc là công xưởng ảnh hướng đến môi trường, đều bị đóng cửa cả. Một ít công xưởng tình hình không quá nghiêm trọng giao trách nhiệm sửa đổi, vậy nên trong khoảng thời gian này người thất nghiệp ở trong thị trấn rất nhiều, người trẻ tuổi có thể đến nơi khác mưu sinh, người lớn tuổi chỉ có thể tìm một vài việc lặt vặt ở đây. Lâm Thần phát hiện ra tình hình này, anh dùng số tiền lớn, trực tiếp viết ra rất nhiều thông báo thuê công nhân, để Bạch Cốt đi in thành nhiều phần, dán trên chỗ cây cột điện. Mặc dù chỉ là một vài đàn ông trung niên, nhưng vẫn có thể làm được những công việc chân tay bình thường. Vừa đúng lúc tu sửa xây dựng bệnh viện quy mô lớn bên đó, công việc lặt vặt cũng cần rất nhiều người. Mặc dù những người này đều không phải chuyên nghiệp, không thể giúp đỡ được gì cho công việc kiến trúc, nhưng cũng có thể ở đó làm công việc tạm thời. Tiền công mà anh đưa ra rất cao, tiền lộ phí anh cũng chi trả, nếu như vấn đề nơi ở không tiện, cũng có thể để xe đến đón. Coi như làm việc theo giờ, làm một ngày tính tiền lương một ngày, là lúc nào tính lúc đấy, đãi ngộ phúc lợi cũng cao hơn so với các công xưởng chính quy thông thường. Nhanh chóng, tất cả mọi người đều đến đây, những công trình kiến trúc bản địa ngược lại không còn ai đến nữa. Trong cao ốc xây dựng của tiểu khu Phúc Tinh, chủ thầu thấy chỉ còn lại mấy công nhân ít ỏi, bực bội đến mức đập búa xuống đất.

“Chuyện này là sao, sao hôm nay lại mới có ít người như vậy?”

Những ngày trước, chỗ này đông đúc người chen vào, mọi người đều sốt sắng nịnh nọt hắn ta, chỉ vì muốn có thể ở lại đây làm việc.

Tên tay sai chạy việc ở bên lập tức chạy đến, đưa cho hắn ta một chai nước lọc lạnh: “Em sẽ đi điều tra ngay đây.”

“Nhanh lên chút.”

Chủ thầu mất kiên nhẫn thúc giục, giật lại chai nước, một mạch uống hết sạch chai nước. Vì hắn ta thúc giục nên tên tay sai nhanh chóng chạy ra bên ngoài, không dám dừng lại.

Thời tiết nóng bức, lại còn bởi vì buồn cực vì chuyện này, chủ thầu đập mạnh chai nước không xuống đất, miệng thì lảm nhảm mắng chửi, không có câu nào tốt đẹp.

“Con mẹ nó, đm!”

Hắn ta đang mắng thì tên tay sai khi nãy đi mất lại chạy vào.

Chỉ là gương mặt phiền não không thôi, hắn ta ấp a ấp úng nói: “Chủ thầu, đám công nhân đều đã đến chỗ thằng nhãi ranh kia, cũng không biết hắn ta làm trung giới hay làm cái gì, nói là tuyển dụng nhân viên làm theo giờ ở Dung Thành, giá đưa ra cũng rất cao, đám người trung niên đều qua bên đó cả rồi.”

Chủ thầy nghe thấy vậy, lập tức bực bội. Vốn dĩ ở thị trấn nhỏ này, bởi vì khoảng thời gian trước kia điều chỉnh công xưởng, nên có rất nhiều ngườI thất nghiệp, đây là một chuyện tốt đối với hắn ta. Những công nhân làm theo giờ tìm đến ban đầu là 15 tệ một giờ, giảm xuống còn 10 tệ, mấy ngày trước lại từ 10 tệ lại giảm xuống còn 7 tệ một giờ. Cho dù số tiền này giảm xuống hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn có rất nhiều người chen nhau đi đến. Khi không có công việc, có việc để làm luôn tốt hơn nhiều so với vô công rồi nghề, vậy nên hắn ta đã từ đó kiếm được một số tiền rất lớn. Mỗi ngày đều có hàng nghìn tệ chuyển vào tài khoản, cuộc sống sống rất sung túc đầy đủ, mấy ngày hôm nay hắn ta còn nghĩ, giảm tiền xuống còn 5 tệ một giờ, nhưng kế hoạch này vẫn chưa thực hiện, lại đột nhiên một thằng đến cướp tay trên.

“Mày dẫn tao đi xem thế nào, sẵn tiện gọi mấy người anh em, để tao xem xem, là thằng chó nào làm hỏng chuyện của ông.”

Chủ thầu hút một điếu thuốc, sau đó dập tắt lửa đầu thuốc. Tên tay sai nghe lời hắn ta, lập tức chạy đến, gọi toàn bộ công nhân đang làm việc đến, ra giọng ra lệnh: “Đừng trách tôi không cho các người cơ hội thể hiện, bây giờ có người ức hϊếp lên đầu chúng ta, các người nếu muốn làm việc ở đây, thì nghe theo lời chủ thầu, nếu không người phải nghỉ việc chính là các người đấy.”

Hắn ta nói lảm nhảm rất nhiều, nhưng những người công nhân không ai dám phản bác hắn, nhưng vẫn trong lòng vẫn cảm thấy không phục. Bọn họ xem thường tên tay sai như vậy, nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội với hắn.

Bởi vì trên vai họ còn gánh vác trách nhiệm, là nguồn chi phí sinh hoạt cho cả gia đình, bọn họ không còn trẻ, không thể tùy ý như trước đây được nữa, nói không làm là không làm. Dù sao đi nữa người phải ăn phải sống không chỉ có mỗi bọn họ, cả nhà nhiều như vậy cũng đang đợi có miếng cơm ăn.

Chủ thầu dẫn mọi người đến, nhìn thấy tấm biển trước mặt, sau khi xác định không đi nhầm thì dẫn các anh em xông vào. Trực tiếp chen vào với những người già yếu bệnh tật, chủ thầu cởi chiếc mũ đỏ ra, móc lên bàn, âm thanh lớn làm cho mọi người xung quanh chú ý tới.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Cần làm gì thì làm đi, đừng chuốc đau khổ cho mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.