Lâm Thần đã sớm chuẩn bị, một cái xoay người qua bên trái, vặn ngược tay cô ta ra sau.
Cô ta giãy dụa không ngừng nên tay trực tiếp bị gãy, tay còn lại chưa bị thương, hóa thành móng vuốt vồ tới.
Lâm Thần buông tay cô ta, cô ta nhìn cánh tay của mình rũ xuống, nói không đau, vậy quá là giả.
Cô ta dùng tay trái cầm tay phải của mình, dưới tình huống không có bất luận kẻ nào trợ giúp, cô ta đem tay mình bẻ ngược lại, có thể nghĩ là rất đau, nhưng trong cả quá trình, ngay cả lông mày cô ta đều không nhíu một cái.
Cuối cùng dựa vào bản thân, đem tay mình khôi phục như cũ, cô ta thử cử động tay một chút, ngoại trừ chỗ đó xương cốt đau nhức một chút, cùng dĩ vãng trên cơ bản đã không có gì sai biệt.
"Mày cũng dám làm tao bị thương!"
Cô ta vừa quay đầu lại, toàn bộ mái tóc xỏa tung tùy ý bay múa trên không trung, đôi mắt cô ta giống như rắn độc, đôi môi đỏ tươi chặt chẽ mím, như một trận gió lao tới.
Chỉ bất quá lấy tu vi hiện tại của hắn, tất cả động tác của cô ta trong mắt hắn đều chỉ là động tác chậm.
Không có gì bất ngờ xảy ra, cô ta bị hắn đánh thê thảm ngã trên mặt đất, lại như muốn liều mạng, dù là phải xuống địa ngục cũng muốn kéo hắn đệm lưng.
Lâm Thần cũng không biết bản thân và cô ta có thù oán gì không, đến mức cô ta muốn liều mạng cũng phải kéo hắn làm đệm lưng.
"Không cần chống cự, mày không phải là đối thủ của tao."
Lâm Thần lạnh lùng nói một câu xong liền định rời đi.
Cô ta lại không chịu cứ như vậy từ bỏ, nếu như hôm nay cô ta gϊếŧ không được người này, vậy thì ngày mai chính cô ta không thấy được mặt trời nữa.
"Bớt nói nhảm, để mạng lại."
"Ngu xuẩn mất khôn."
Thân thể Lâm Thần rung một cái, một cỗ lực lượng cường đại đánh bay cả người cô ta ra ngoài.
Cô ta ngã sấp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.
Cô ta hơi kinh ngạc, sau đó lại là sợ hãi, giãy dụa thân thể gầy yếu hướng về phía góc tường bên cạnh, "Mày lại là người tu tiên!"
Đây thật sự là tin tức lớn, khiến cô ta chưa kịp hoàn hồn lại, khó trách hắn lại không sợ gì, đối với mình công kích, giống như là chơi đùa cùng tiểu hài tử.
Nguyên lai từ đầu đến cuối, hắn cũng không có đem mình để vào mắt.
Lần này đến tột cùng cô ta chọc phải người là loại quái vật gì, tuổi còn trẻ liền có bực này tu vi.
Cùng những quái vật kia có cái gì khác biệt?
Lâm Thần xoay người lại nhìn về phía cô ta, nhìn thấy trong mắt cô ta sợ hãi, "Trở về nói cho người phía sau người đừng đến tìm tôi, tôi là người tính tình không tốt, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ để cho các người hối hận đi vào trên thế giới này, cút!"
Cô ta chật vật từ dưới đất bò dậy, tóc tai bù xù rời đi.
Chỉ để lại trên đất một vũng máu, cùng vết tích đánh nhau, Lâm Thần thu thập sạch sẽ vũng máu trên đất, lại đem đồ vật chung quanh khôi phục như cũ, chỉ là những đồ vật bị phá vỡ, cần một người cẩn thận sửa chữa lại.
Vậy nhiệm vụ chủ yếu này liền giao cho tiểu trợ lý vậy.
Sáng ngày thứ hai, bầu trời vừa mới tỏa ra ánh sáng ban mai, còn chưa sáng rõ, ở bên ngoài bệnh nhân đã xếp thành hàng dài từ sớm, chỉ bất quá hôm nay vì thu thập đồ vật trong phòng, hắn cho mọi người đi về trước.
Đồng thời hôm nay bên trên cửa ra vào hắn có treo bảng nghỉ ngơi, hắn đang phụ trách chỉnh lý dược liệu, tiểu trợ lý thì đang phụ trách chỉnh lý cục diện rối rắm ngày hôm qua.
"Bác sĩ Lâm, ngài nghĩ tôi có chỗ làm không được tốt phải không ạ?"
"Vì sao lại nói như vậy?" Lâm Thần cảm thấy không rõ.
Hắn tuyển dụng tiểu trợ lý này, đãi ngộ phúc lợi cũng không tệ lắm, bao ăn bao ở, kỳ thực tập tiền lương cũng không thấp.
Còn cho cậu ta ở phòng đơn, hoàn toàn thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu ta.
"Chính là cảm thấy, vào buổi sáng hôm nay tôi cảm thấy bả vai rất đau, tôi duỗi tay lần mò lên trên sau gáy, tại đó là một khối u lớn."
Tiểu trợ lý không chút nào khoa trương.
Sợ Lâm Thần không tin, còn cố ý chạy chậm qua, kéo tóc trên ót của chính mình ra, để ông chủ thấy rõ khối u của mình.
"Ngài nhìn đi!"
Cái này không phải là cậu khoa trương, khối u này vậy mà trong vòng một đêm đã sưng lên, nếu như không phải cậu tin tưởng khoa học, còn tưởng rằng là cậu bị trúng tà rồi.
Sau lại nghe hàng xóm nói, chỗ ở của cậu trước kia đồn ra có quỷ, coi như vẫn cứ không tin, trong lòng cũng nhịn không được có chút rùng mình, cậu biết mình vừa mới làm việc không nên bắt bẻ nhiều như vậy, nhưng bởi vì chuyện này quấy rầy tâm thần cậu không yên, mỗi lần đi làm, đại não không khống chế được liền sẽ không tự chủ được nghĩ những sự tình kỳ lạ.
Cho nên hôm nay liền nghĩ tìm Lâm Thần nói một chút, có thể hay không đổi một cái khác địa phương, dù là để mình chi tiền thuê phòng cũng có thể.
"Ngươi khả năng là bị người ta đập, sau đó ta châm cho ngươi mấy châm liền không sao."
Lâm Thần tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra.
Hôm qua mình chỉ nhẹ nhàng ném một cái, khả năng vừa vặn đập trúng đầu gia hỏa này.
"Đây không phải có chuyện hay không có chuyện, tôi cảm thấy chỗ kia âm trầm, nếu không vẫn là chuyển sang nơi khác đi."
Tiểu trợ lý vẫn kiên trì với lời giải thích của mình, cậu còn quá trẻ, cũng không muốn cứ như vậy không minh bạch liền bị thương.
Lâm Thần cũng không nói thêm gì, theo ý của cậu ta.
"Ngươi muốn đổi liền đổi đi."
"Cám ơn lão bản!"
Sau khi tiểu trợ lý đem một mảnh hỗn độn dọn dẹp không sai biệt lắm thì nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc.
Lúc đi ra ngoài tìm phòng ở thì chính là một hồi giày vò, ngay sau đó lại bắt đầu dọn nhà, đổi mới hoàn cảnh xong xuôi, liền về nhà đi xem mẹ của mình.
Một bên khác, người phụ nữ bị Lâm Thần đả thương, kéo dài hơi tàn chạy về bên người chủ của cô ta.
"Nhiệm vụ thất bại rồi?"
Người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ chật vật không chịu nổi như thế, cũng không hỏi thêm lời thừa thãi, liền biết lần hành động này tám chín phần mười là cuối cùng đều thất bại.
Người phụ nữ gật nhẹ đầu, còn chưa nói lời biện minh cho mình, liền chịu một cước cứng rắn của người đàn ông.
Người đàn ông bóp cằm của cô ta, hướng phía trên mặt cô ta nhả một ngụm khói, "Cô đi theo ta bao lâu?"
"Ba năm!"
"Cô biết hậu quả?"
Mặt mày người phụ nữ sợ hãi, run run rẩy rẩy gật nhẹ đầu.
Người đàn ông dùng sức hất mặt cô ta ra, có chút ghét bỏ lau tay, như là ném rác rưởi.
Hắn như là quân vương ngự ở trên cao nhìn xuống cô ta, "Nếu biết hậu quả, cũng không cần ta nhiều lời."
Người bên cạnh ném xuống một cây đao, cây đao sáng loáng hiện lên sự lạnh lẽo làm cho người sợ hãi.
Căn cứ quy củ trong tổ chức, phàm là nhiệm vụ thất bại, nhất định phải lấy cái chết tạ tội, đồng thời không có bất cứ chỗ nào để thương lượng.
Sâu kiến còn ham sống, huống chi là một cái người sống sờ sờ.
Thấy người phụ nữ thật lâu không động thủ, người đàn ông nổi giận, "Nhiệm vụ thất bại, ngươi còn có mặt mũi sống trên thế giới này?"
"Xin tổ chức lại cho ta một cơ hội, ta nhất định lập công chuộc tội, tuyệt đối sẽ không để tổ chức thất vọng."
Người phụ nữ nói xong, dập đầu ba cái liên tục, trong mắt mang theo quyết tuyệt.
Cô ta không muốn cứ thế mà chết đi, như là rác rưởi bị người vứt bỏ, cô ta muốn sống, muốn nở mày nở mặt còn sống.