Lời của Lâm Thần vừa nói ra, không chỉ có hai nữ sinh này cười, mà nam sinh ở chung quanh cũng cười theo.
Phảng phất như bọn họ đang nghe một câu chuyện cười lớn, có người càng không thèm che giấu.
"Tên nhóc này không phải là xem quá nhiều phim truyền hình đi, xem đến nỗi khiến cho bản thân ảo tưởng, nghĩ mình là phú nhị đại à?"
"Để cho tôi phải nói là, khẳng định anh ta đã bị dọa sợ bởi những lời kia của tiểu thư Đường rồi, bây giờ lại ở nơi này bán cái chào hỏi gì chứ."
"Tôi cũng cảm thấy vậy, nói không chừng anh ta muốn làm như vậy, chính là muốn hấp dẫn sự chú ý của mọi người, các ngươi nhìn cách ăn mặc của anh ta đi, đoán chừng toàn thân trên dưới cộng lại bất quá cũng không hơn hai trăm khối, ngay cả con gà nướng đang để ở trên bàn kia cũng không bằng."
Dù sao thì giá của con gà nướng kia cũng hơn ngàn, nó được làm ra bởi đầu bếp nổi tiếng, những người đã nếm qua hương vị của nó đều khen không dứt miệng, bởi vậy giá cả của nó cũng lên đến gấp mấy chục lần.
Đối mặt với sự chế giễu không chút lưu tình của những người chung quanh, thần sắc Lâm Thần thản nhiên.
Phải nói là cũng không có gì khó chịu, cứ coi như có một đám chó dại đang sủa bậy đi, anh muốn nghe thì nghe vài tiếng, không muốn nghe cũng không ảnh hưởng gì tới anh.
Đường Tử Yên nhìn thấy những người xung quanh đang bàn tán về cô, cô nhịn không được cười ra tiếng, tâm tình tốt lên không ít.
"Anh nhìn xem, ánh mắt của mọi người đều sáng như tuyết, một người bình thường như anh, muốn ở chỗ này giả làm lão sói đuôi to ư?"
Trong lúc nhất thời cô ta có chút đồng tình nhìn về phía anh, rồi lại dùng giọng điệu như là rất qua tâm nói: "Đầu óc của anh không phải là không được bình thường đi? Nếu anh thật sự là một tên đần, tôi cũng không làm khó dễ anh nữa."
Cô ta khoa trương đến nỗi chỉ chỉ vào đầu của mình, Lâm Thần làm sao mà không nhìn ra là cô đang châm chọc anh chứ.
Những người đang ở chỗ này, đại đa số đều mang tâm tư xem kịch vui, chỉ có một số ít người đứng ở bên cạnh là giữ im lặng.
"Nếu mọi người là tới tham gia bữa tiệc thì mọi người nên hòa hòa khí khí, làm gì mà phải chấp nhặt cùng với một nhân viên phục vụ, không cần thiết."
Một người phụ nữ trung niên đứng dậy làm dịu đi trận xấu hổ này.
Người trẻ tuổi này cũng không dễ dàng gì, có khả năng là cậu trai này bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cho nên lời nói của cậu ta mới không được khéo léo.
Mọi người đã đi ra ngoài làm việc thì nên đối xử tốt với người khác cũng như là đối với chính mình, nhiều người như vậy lại đi chế giễu một người trẻ tuổi, loại hành vi này là không nên làm.
"Phu nhân An, chuyện này bà cũng không nên quản, theo tôi thấy người trẻ tuổi kia chính là tự mình chuốc lấy cực khổ." Cô gái áo lam đứng dậy, kéo nhẹ phu nhân An mới vừa vì anh mà nói chuyện, nhưng ngay sau đó cô nàng này lại nói ra lời nhục mạ anh rằng, "Hay anh dứt khoát quỳ xuống dập đầu nhận sai với vị tiểu thư này, xem như chuyện này bỏ qua, anh làm gì chết mà vẫn sĩ diện thế."
Đường Tử Yên rất đồng ý với lời xảo biện của cô gái áo lam này, nghiêm chỉnh gật đầu nhẹ, "Đúng, nếu như anh chịu quỳ xuống đối với tôi cung kính dập đầu ba cái, chuyện mới vừa rồi tôi có thể xem như chuyện cũ bỏ qua, coi như là không có chuyện gì xảy ra."
Lời nói của cô ta, mỗi người ở đây đều nghe thấy được.
Trong bọn họ không có người nào đứng ra vì Lâm Thần nói chuyện, thậm chí còn có một ít người mang tâm trạng xem kịch vui, ở bên cạnh ồn ào bắt anh phải quỳ xuống.
Mặt ngoài thì là mang tiếng vì muốn tốt cho anh, nhưng sau lưng lại muốn nhìn anh bị xấu mặt.
Phu nhân An có chút không đành lòng, lại muốn đi lên làm người hoà giải, "Bỏ qua đi thôi, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, các anh chị làm gì mù quáng đi theo thế."
Bà quát lớn về phía đám người ồn ào kia, sau đó hướng về phía Đường Tử Yên nói từng câu từng chữ rằng: "Tiểu thư Đường có tấm lòng lương thiện, người lại lớn lên xinh đẹp, cho nên tiểu thư sẽ không chấp nhặt với cậu trai trẻ này đâu, đúng không?"
Đường Tử Yên được An phu nhân khen một cái như thế, trên mặt tránh không được có chút ngượng ngùng, lập tức liền nổi lên hai đóa mây hồng.
Nhưng nghĩ đến vừa mới Lâm Thần làm xấu mặt cô, lại không muốn cứ như thế một hơi nuốt xuống.
"Cảm ơn!" Lâm Thần hướng về phía phu nhân An nói một câu cảm ơn, sau đó vẫy tay một cái, tất cả bảo tiêu đều đi lên, đem bao bọc người ở nơi này thành vòng tròn.
Lâm Thần ở ngay trước mắt mọi người, từng bước từng bước đi lên trên đài, "Hôm nay tôi mời mọi người tới, vốn nghĩ hòa hòa khí khí ăn một bữa cơm, kết giao cái bằng hữu, có thể là chỗ này của tôi chỉ có cơm canh đạm bạc, cho nên có một ít người không để vào mắt, nhưng họ cũng không nên đứng ở đây bôi nhọ, nếu đã không nguyện ý đợi ở chỗ này, cửa lớn ở bên kia mời đi thong thả không tiễn."
Anh nói chuyện rất uyển chuyển, không có chỉ mặt gọi tên.
Đường Tử Yên biết là anh đang nói mình, nhưng lại không có lời nào có thể phản bác lại bởi vì xác thực cô ngại thức ăn nơi này kém, cho nên cô cũng chỉ là thuận miệng nói.
Nơi đây bố trí mỗi một dạng đồ vật, đều là dụng tâm mà suy nghĩ, cũng không có giống như lời cô nói thật sự kém như vậy, sở dĩ nói như vậy, cũng là cô muốn đem những chuyện không thoải mái ở trong lòng phát tiết ra ngoài thôi.
Vậy mà một người đàn ông lại so đo những chuyện này với cô, quả thật so với phụ nữ còn anh còn phụ nữ hơn.
"Hơn hết nữa là thông qua những chuyện vừa rồi kia, tôi cũng đã hiểu ra một chút đạo lý, cũng thấy rõ một số người, xác thực có một ít người không thích hợp kết giao bằng hữu."
Lời nói của Lâm Thần đã rất uyển chuyển, nhưng vẫn làm cho một ít người ở dưới đài mặt đỏ tới mang tai, có ít người hận không thể tát cho mình hai cái, ngay tại thời khắc mấu chốt này, tại sao bản thân lại nói nhiều thêm một câu để rồi vô duyên vô cớ chọc tai họa cho mình.
Có thể thành lập ra một bệnh viện lớn như thế, có thể nghĩ đến tài lực sau lưng của cậu trai trẻ này.
Nếu bỏ qua cơ hội tốt kết giao lần này, đoán chừng lần tiếp theo ngay cả cánh cửa của người ta cũng sờ không được.
Bởi vậy có người mặt dày mày dạn bưng một chén rượu đỏ, từ trong đám người đứng dậy.
"Lâm tiên sinh nói gì vậy, chúng tôi đều là muốn kết giao với Lâm tiên sinh, mọi người trở thành bằng hữu, về sau cũng có thể chiếu cố nhau nhiều hơn."
Người nói chuyện là một người đàn ông hói đầu, mới vừa rồi còn chửi bới Lâm Thần ở trong một đám người, tên hói này chửi cũng không ít.
Thấy hắn đứng ra vuốt mông ngựa, những người còn lại cũng tranh nhau kẻ trước người sau đứng dậy: "Đúng vậy, Lâm tiên sinh tuấn tú lịch sự, trong lòng tôi kính ngưỡng không thôi, nếu như có thể kết giao bằng hữu với Lâm tiên sinh, cũng là tôi có phúc ba đời."
"Tôi là Phùng tổng của tập đoàn Phùng thị, rất hân hạnh được biết ngài, có thể tới tham gia bữa tiệc này, tôi cảm thấy rất là vinh hạnh."
Nhìn đi!
Đây chính là lòng người.
Tại thời điểm ngươi không có gì khác, thừa dịp làm loạn đều sẽ nghĩ giẫm ngươi một cước, còn tại thời điểm ngươi phong quang vạn trượng, nhưng lại có thể cậy già mà lên mặt, đem mọi chuyện trước kia đều quên sạch không còn một mảnh.
Loại trình độ da mặt dày loại này, rất đáng để anh học hỏi theo.
Lâm Thần mời hai vị tiểu thư kia ra ngoài, đối với người quấy rối, anh luôn luôn không chào đón.
Thời điểm trước kia anh bất đắc dĩ che giấu thân phận, đối với tôm tép nhãi nhép, anh nhẫn lại vẫn nhẫn, hiện tại là đã không cần thiết nữa rồi, bởi vậy anh đã không cần thiết phải thuận theo những người khiến cho anh không thoải mái.
Đổi mới cách sống về sau, quả nhiên cảm giác nhẹ nhõm rất nhiều.
Không còn giống như trước kia phải kìm nén thế này thế nọ, mọi chuyện đều lấy đại cục làm trọng.
Bữa tiệc tiến hành như thường lệ, chỉ là sau khi trải qua chuyện này, tronh lòng mỗi người đều bàng hoàng.
Lâm Thần mới không quan tâm nhiều như vậy, sự chú ý của anh đều lưu ở trên người phu nhân An.
An gia ở huyện Kim Xuyên chỉ là một gia tộc nhỏ, là loại nhỏ bé không đáng kể, nhỏ đến mức người gia tộc của bọn họ cũng không thèm để ý nữa là.
Bởi vì gia tộc nhà bọn họ trông coi chỉ là một mảnh đất nhỏ, cho dù là chiếm lấy, cũng không có thành quả gì để mà thắng lợi.