Khi bị chiếc xe tải tông vào Lâm Thần đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, nghĩ đến nếu anh chết ở đây thì sẽ không còn cơ hội báo thù cho người nhà nữa, nghĩ đến nếu anh chết ở đây không biết Giang Ngưng có lo lắng hay không..
"Hừ." Hít một hơi thật sâu Lâm Thần mới mở cửa xe bước xuống, những người qua đường gần vẫn còn chưa hết kinh ngạc cho thấy cảnh tượng vừa rồi nguy hiểm như thế nào.
"Xuống xe." Lâm Thần kiểm tra qua cơ thể một lượt, sau khi xác định không bị thương mới đi tới bên cạnh xe tải, anh đưa tay gõ vào cửa xe nhưng không nghe thấy ai trả lời.
Lâm Thần nhíu mày bởi vì anh ngửi được mùi máu tươi, tay anh dùng sức kéo mạnh cửa xe tải ra,quả nhiên tài xế xe tải đang nằm giữa vũng máu.
"Thật là có đủ ngoan đích!" Lâm Thần cảm thán một câu, nhìn thấy cái kia đã muốn mệnh tang lâu ngày đích lái xe không nữa cùng hắn so đo đích ý tưởng, nhân tử vi đại, hắn hiển nhiên cũng chỉ là một cái vô tội đích thụ hại người thôi.
Lấy điện thoại ra báo cảnh sát, Lâm Thần đứng tại chỗ chờ cảnh sát đến, lúc này anh không thể rời đi nếu không chỗ này nhất định sẽ loạn hết lên.
Trong quá trình chờ đợi, Lâm Thần đã suy nghĩ rất nhiều, đối tượng anh nghi ngờ đầu tiên là Từ Phong, nhưng nghĩ đến cuộc trò chuyện trước đó cho thấy Từ Pgong đang bị phạt, thời gian một đêm chắc hẳn anh ta không có năng lực làm ra chuyện này được.
Như vậy xem ra những người có năng lực làm chuyện này chỉ có kẻ thù của nhà họ Lâm, Lâm Thần tự thấy trước đây anh đã che giấu rất kĩ người khác không thể phát hiện ra mới phải, nhưng hiện tại lại có người dùng cách tàn nhẫn như vậy tới để gϊếŧ anh, như vậy thì nhất định là bên cạnh anh có nội gián.
"Kim Kiệt?"
Anh ta là đối tượng Lâm Thần nghi ngờ đầu tiên, nhưng rất nhanh anh lại xóa bỏ nghi ngờ đối với anh ta, đã dùng người thì không nên nghi ngờ, kẻ thù của nhà họ Lâm cũng không chỉ có một, có rất nhiều người ghen tị đỏ mắt vì không thể hợp tác cùng nhà họ Lâm cũng có thể tham gia vào kế hoạch này.
Bây giờ Kim Kiệt đang hợp tác với Lâm Thần nên anh tin rằng ông ta cũng hiểu được lợi ích ông ta có thể đạt được khi hợp tác với Lâm Thần, cho nên ông ta có lẽ là người không đáng nghi.
“Người của Lão Lăng?”
Cuối cùng Lâm Thần chốt lại người khả nghi nhất chính là những người nghiên cứu khoa học mà anh nhờ Lão Lăng đưa từ nước ngoài về, sau khi sống ở nước ngoài một thời gian dài chắc chắn sẽ phát sinh vấn đề. Cho nên có lẽ chính những người đó đã bán đứng anh.
Anh cũng không vội vàng đi tìm Lão Lăng Đừng, bởi vì chắc chắn những việc này đã được sắp đặt trước, có lẽ là người nhà của những nhà nghiên cứu khoa học đó vẫn nằm trong tay Lão Lăng. Nhưng trước tiên, bây giờ anh phải xử lý công việc với cảnh sát đã.
“Bíp bíp!” Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, ngay sau chiếc xe cảnh sát là xe cấp cứu đang đi về phía Lâm Thần, hai cảnh sát xuống xe đi thẳng về phía Lâm Thần, đầu tiên là liếc nhìn tài xế xe tải, sau đó đưa Lâm Trần sang một bên, các nhân viên y tế tiếp nhận và bắt đầu cố gắng cứu tài xế xe tải.
“Nói đi, tình huống như thế nào?” Người trẻ tuổi trong hai cảnh sát lấy ra một cuốn sổ, người lớn tuổi hơn bắt đầu hỏi Lâm Thần.
Lâm Thần trả lời: "Tôi đang lái xe bình thường thì không biết tại sao chiếc xe tải này lại lao về phía tôi. May mắn thay là tôi đã phản ứng một cách nhanh chóng, nếu không cũng không tránh được.”
Lâm Thần giả vờ sợ hãi, chủ yếu là không muốn cảnh sát nghi ngờ. Mặc dù anh không làm điều gì xấu, nhưng sẽ thật là rắc rối nếu anh bị đưa về đồn cảnh sát.
Hai cảnh sát thấy tình trạng của Lâm Thần không có gì bất thường, liền nhìn vết xe ở hiện trường và họ đã để Lâm Trần đi sau khi chắc chắn rằng không có vấn đề gì, sau đó lên xe tải kiểm tra tình hình.
Lâm Triệt thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi về phía xe của mình, chỉ bị chạm vào đuôi xe còn xe không có xây xát, cho nên cũng không có vấn đề gì.
Khởi động xe một cách dễ dàng, Lâm Thần tiếp tục lái xe dọc theo con đường trước đó, đồng thời bấm điện thoại gọi cho Lão Lăng: "Điều tra xem, những người bên cạnh chúng chắc chắn là có vấn đề. Hôm nay trên đường suýt chút nữa tôi đã bị một chiếc xe tải đâm phải, là cố tình đâm vào. Tài xế xe tải chết rồi!"
" Sao? Cậu chủ, bây giờ cậu không sao chứ? "Lão Lăng lo lắng hỏi, nhưng cũng rất tức giận.
Lâm Thần nhàn nhạt trả lời: "Đừng lo lắng, trước tiên ông hãy điều tra xem, cũng không cần vội vàng vạch mặt tên nội gián đó. Có lẽ sau này sẽ có lúc cần dùng đến anh …”
Sau khi trải qua lần suýt chết này Lâm Thần lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh đến đáng sợ, anh đang suy nghĩ xem nên lợi dụng tên nội gián này thế nào.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thần tiếp tục lái xe về phía căn hộ nơi anh đang ở tạm, trên đường về lại vô cùng thuận lợi, về đến nhà Lâm Triệt thay quần áo ra rồi đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ anh quay về phòng bắt đầu ngồi thiền.
Lâm Thần cũng là một con người, sau khi gặp phải những nguy hiểm như ngày hôm nay, chắc chắn sẽ có một số phản ứng quá mức, vì vậy anh ấy cần phải ngồi thiền trong một thời gian để giải tỏa tâm trạng của mình.
Sau khi ngồi thiền xong, Lâm Thần lấy ra cuốn sách mà lúc trước Lâm Dĩnh đưa cho anh, mở ra cái gọi là phương pháp bí mật của việc luyện khí, Lin Chen có chút tò mò không biết ai đã viết cuốn sách này và tại sao nó lại có tên là phương pháp bí mật của luyện khí.
Ban đầu Lâm Triệt hơi khinh thường quyển sách này, bởi vì anh đã từng đứng ở trình độ cao hơn, cho nên càng hiểu rõ, nếu như võ thuật cổ đại có thật thì bản thân Lâm Trần cũng có một trình độ nhất định, nhưng mà nói là tu tiên thì thật là hoang đường quá.
"Tinh! Tinh!" Ngay khi Lâm Thần đang say mê cuốn phương pháp luyện khí này thì một tiếng chuông điện thoại gấp gáp đột nhiên vang lên, Lâm Thần hoàn hồn, nhấc máy.
Nhìn qua hình như là Giang Ngưng gọi điện đến, điều này làm cho Lâm Thần vô cùng ngạc nhiên, kết nối điện thoại hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
"Không có chuyện gì thì em không được gọi cho anh sao?” Giang Ngưng khẽ hỏi.
Điều này khiến cho Lâm Triệt không thể tin được, cảm thấy mình có ý tốt, nhưng khi vào miệng Giang Ngưng, dường như anh đã trở thành tội đồ rồi.”
"Không, không, em thấy mấy ngày hôm nay không gọi điện cho anh nên gọi thôi.”
Từ khi Lâm Thần rời khỏi nhà họ Giang, mặc dù có gặp Giang Ngưng mấy lần, chưa từng liên lạc qua điện thoại một lần nào và cũng chưa từng tới đây. Trước đây thì hoàn toàn ngược lại.
"Năm nay ông nội đã 70 tuổi, nên chú em cùng lên kế hoạch tổ chức sinh nhật cho ông thật hoành tráng. Em muốn hỏi hôm đó anh có rảnh không..."
Khi Giang Ngưng hỏi điều này, cô có chút áy náy, dù sao cô cũng đã vô tình đuổi Lâm Thần đi, nhưng bây giờ cô lại gọi cho Lâm Thần và nhờ anh cùng đi đến bữa tiệc sinh nhật của ông nội cùng cô. Giang Ngưng thực sự là vứt hết khuôn mặt này đi rồi.
Lâm Thần khá tự nhiên, anh cười và nói: "Được rồi, để anh xem... Chắc là thứ tư tuần sau. Anh có cần mang gì đến khi đón em không?”