Con Rể Là Thần Y

Chương 272



Phải tách sáu người này ra, bọn chúng ra tay chỉnh tề đồng loạt căn bản khiến anh không có cơ hội phản ứng.

Tình hình hiện tại của anh để đối phó với đám người này, tỷ lệ thắng không lớn, hơn nữa bọn chúng đã vượt qua giai đoạn luyện khí, mỗi chiêu thức đều là linh lực.

Sau vài màn chiến đấu, trên người Lâm Thần bị thương không ít, nơi bị bắt trúng, màu đen từng trận từng trận tản ra ăn mòn thịt trên cơ thể anh, trên móng tay của bọn chúng vậy mà mang theo độc.

Một chiếc áo sơ mi trắng hoàn chỉnh hiện tại đã rách nát.

Bạch Cốt ghe thấy động tĩnh ở đây vội vàng dẫn người chạy tới, chưa kịp tới gần thì đã nghe thấy Lâm Thần hét lên: "Đừng qua đây!"

Đám người này chẳng phải tốt lành gì, nhóm người Bạch Cốt hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn chúng, nhào lên chỉ làm tăng thêm số người chết và bị thương mà thôi.

Nhưng đám người đó rõ ràng đã phát hiện ra bọn họ, chỉ là bọn họ không nhào lên, đám người này không có động thủ với bọn họ, bởi vì từ đầu đến cuối mục tiêu của bọn chúng chỉ có Lâm Thần.

Người tâm tâm niệm niệm muốn gϊếŧ cũng chỉ có mình anh.

Thấy lâu không tấn công được, bọn chúng gọn gàng rút lui về sau, tiếp theo đó lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong có một viên thuốc màu đen, bọn chúng nhìn nhau không nói lời nào nuốt viên thuốc xuống.

Khoảnh khắc nuốt viên thuốc, thể tích của bọn chúng dùng tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được đã tăng lên gấp hai lần so với kích thước ban đầu, ra tay như một cơn gió, nhanh đến nỗi thân ảnh cũng không sờ được.

Công phu chưa tới nửa giây đã tới được trước mặt Lâm Thần, đợi anh phản ứng lại, cánh tay đã bị bắt lấy.

Anh lùi về sau một bước, đối phương dùng lực kéo mạnh, một miếng thịt trên cánh tay anh bị kéo ra, rỉ máu, không sao dừng lại được!

Máu chảy rất nhiều xuống đất, chỗ anh đang đứng tràn đầy mùi máu tanh.

Giang Ngưng lấy ra đan dược đặc biệt bản thân đã điều chế, không chút nghĩ ngợi rắc lên trên người mình, chỉ thấy nó theo da thịt tiến vào kinh mạch của anh, chỗ vốn dĩ máu chảy không ngừng vào lúc bột dính vào lập tức ngừng chảy máu.

Không chỉ vậy, loại thuốc đặc chế này còn có thể phục hồi vết thương, mặc dù không có tác dụng của thuốc tiên, nhưng miệng vết thương diện tích lớn trên tay đã kết lại thành một tầng vết sẹo màu đen.

Đám người đó không bỏ qua khe hở này, vung tay đất đá cây cối bên cạnh đều lơ lửng, toàn bộ đều đập về phía Lâm Thần.

Cây đại thụ to lớn phải cả ba người ôm trọn bị một tên trong đó nhổ lên cả rể, chỉ thấy tên đó khiêng cây đại thụ lên, năm người phía sau làm lực chống đỡ phía sau cho tên đó, đất rung núi chuyển chạy về phía anh.

Gốc cây lớn đập vào mặt anh, Lâm Thần vươn tay chặn lại, cây đại thu theo tay anh bị chia năm xẻ bảy tan nát.

Lâm Thần vươn tay ra, ngay lúc cây gãy, anh nắm lấy cổ tay một tên trong đó ra tay xuống hướng 90 độ bẻ tay tên đó, một chân đá vào ngực tên đó, kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Nhưng đột nhiên dưới đáy quần của tên đó có một tên chui ra, đôi bàn tay xanh xao nắm lấy bàn chân anh kéo anh xuống, khiến chỗ anh đang đứng lún sâu đến hai thước.

Lâm Thần dùng chân còn lại đá vào đầu của người đó, nắm đầu tên đó đá thành cái hố.

Nhưng tên đó không hề cảm thấy đau đớn, điên cuồng tấn công anh, trên vầng trán bóng loáng xuất hiện một cái lỗ sâu nhỏ, thậm chí lông mày của tên đó cũng trũng sâu vào trong, khuôn mặt trông gớm ghiếc như một bóng ma.

Trong đôi mắt bọn chúng đồng tử trở nên cực lớn, toàn bộ con ngươi trở thành màu đen sẫm, chiếm toàn bộ tròng trắng mắt, người bị anh bẻ gãy tay nhờ cậy mạnh đã khôi phục lại hình dạng bình thường.

Cho dù đêm đen gió lớn, Lâm Thần vẫn có thể nhìn ra được, bởi vì tên đó thô bạo vặn tay lại, Bạch Cốt không trở lại vị trí ban đầu, xương trắng bên cạnh cùi chỏ của tên đó lộ cả ra ngoài.

Nhưng mặc kệ vết thương lớn như vậy, trên người bọn chúng không hề có một giọt máu chảy ra, giống như máu toàn thân đều bị nổ tung rồi khóa chung một chỗ.

Bọn chúng không phải là bất khả chiến bại, Lâm Thần nhìn chằm chằm trái tim bọn chúng, nhặt cây trúc bên cạnh, nhón mũi chân một cái, nhanh chóng đi qua.

Đối phương cảm nhận được ý đồ của anh, bảo vệ trái tim thật kỹ, điều này giúp anh biết điểm mấu chốt của mấy tên này chính là trái tim.

Nếu mình có thể trong thời gian ngắn nhất phá nát trái tim bọn chúng, nói không chừng bản thân có thể được cứu.

Bạch Cốt cuối cùng vẫn mang người xông lên, anh ấy không thể bỏ qua chuyện này, cho dù biết chuyện này có đầy rẫy uy hϊếp anh ấy cũng không thể trơ mắt không lo.

Nhưng thân thủ của bọn họ đặt ở đây sao là đối thủ của mấy tên đó được, công phu giỏi giang cũng bị đánh bại tại nơi này, có mấy người bị bẻ tay tươi sống, máu chảy như suối, nhiễm đỏ khắp mặt đất.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, nhưng bọn họ cũng không hề kêu rên, cắn răng chịu đựng, có người chảy máu quá nhiều, trực tiếp ngất đi, tình trạng của Bạch Cốt cũng không khá hơn là bao.

Một cú thất thủ, suýt chút nữa khiến trái tim bị móc sâu, nếu không phải được Lâm Thần chặn lại, trái tim của anh ấy đã bị móc tươi sống.

"Đi xuống!"

Lâm Thần bực tức, trong mắt hiện lên lửa giận.

Bạch Cốt ôm chặt nơi bị thương, cảm giác ngực chảy ra rất nhiều máu, nhịn không được liền lùi về phía sau mấy bước, tạo ra khoảng cách với tên đó.

Đám người đó cũng chẳng quan tâm đến anh ấy, dù gì mục tiêu không ở trên người anh ấy, từ đầu đến cuối người duy nhất bọn chúng muốn gϊếŧ chính là Lâm Thần.

Bạch Cốt giơ tay phải ra, trên đó thình lình xuất hiện một khẩu súng lục màu trắng bạc, anh ấy giơ khẩu súng lên nhắm vào đầu những người đó ở đằng xa.

"Chíu!"

Viên đạn xẹt qua đầu những người đó trúng vào cành cây bên cạnh, phát ra tia lửa khắp nơi.

Bạch Cốt không buông tha, bắn liên tiếp nhiều phát, mỗi phát bắn trúng chỗ hiểm, nhưng một phát trúng vào người đó viên đạn trực tiếp lõm vào nhưng người đó không hề đổ máu.

“Chuyện gì thế này?” Anh ấy giơ tay liếc nhìn khẩu súng lục, tầm bắn của viên đạn tuy rất ngắn, nhưng uy lực cực lớn, nhưng bắn trúng trên người này lại giống như trúng không khí, không có bất kỳ phản ứng nào.

“Mang người rời đi nơi này!"

Lâm Thần thấy anh ấy vẫn đứng ngay tại chỗ liền bảo anh ấy rời khỏi đây, bởi vì anh không biết có thắng được những người đó không, nếu mình chết thì cơ hội sống sót của bọn họ cũng rất mong manh.

Đám người này sớm đã nhảy ra khỏi tam giới, không thuộc ngũ hành, nhìn như người nhưng chẳng phải người, nhìn như quỷ như chẳng phải quỷ, quan trọng nhất là thân thể không có khuyết điểm, đánh mãi không chết.

Lúc nãy anh chỉ đoán điểm yếu nằm ở trái tim, nhưng anh đã đánh trúng tim một tên mấy lần liên tiếp nhưng tên đó vẫn bình an vô sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.