Con Rể Là Thần Y

Chương 287



Mấy người này của anh Long có lẽ là dân anh chị, làm không ít chuyện trộm gà trộm chó, chủ yếu chính là cho vay lãi suất cao.

“Các người ở trong cửa hàng hô chém hô gϊếŧ, thật uy phong!”

Lâm Thần khẽ vung tay lên, một luồng gió thổi qua đây, trực tiếp dời cái ghế bên cạnh, anh Long lúc đầu muốn ngồi lên, kết quả là bị bỏ trống.

Trực tiếp đặt mông ngồi lên đất, suýt chút nữa thì xương sống đều gãy rồi.

“Anh biết là ai ở chỗ này dám quản việc không đâu, có phải là anh không muốn sống nữa phải không?”

Người thuộc hạ đỡ anh Long đứng dậy, quơ côn liền hướng về phía anh mà đánh.

Chỉ là từ đầu đến cuối không tới gần thân anh, một hai cái là bị đánh vỡ đầu chảy máu.

Anh Long tự biết mình không phải là đối thủ của anh, liền quay đầu muốn đi, hảo hán nên tránh đi cái hại trước mắt, chuyện này ngày hôm nay quá bất thường rồi, tên tiểu tử kia rõ ràng không có đụng vào bọn họ, các huynh đệ cũng đã vỡ đầu chảy máu rồi.

Nếu tiếp tục ở lại, phải giữ cái mạng nhỏ tổn hại ở đây là điều không thể.

“Cậu chờ đó cho tôi!”

Anh ta để lại một câu nói, phóng như bay hướng về phía cạnh cửa, những đàn em khác đều thấy đại ca đi rồi, cũng hỗn loạn đi ra ngoài cửa.

Nhưng vừa lên cửa kính lớn, cho dù bọn họ có quăng ra sao đẩy như thế nào, vẫn không nhúc nhích, mười ngón tay Lâm Thần hơi giật giật, dùng sức va chạm vào cửa kính lớn, khiến cho mấy người bọn họ bị đụng ngược lại.

Thậm chí đều không rõ chuyện gì xảy ra, anh Long cảm giác trên đầu có chất lỏng ấm áp trượt qua, duỗi tay tìm kiếm, ngay cả máu của người đối tác cũng chảy ra.

Anh ta để lộ răng và cười toe toét trèo ra phía sau, đưa tay tìm cửa, muốn thoát khỏi nơi quỷ quái này, nhưng chả được cái cóc khô gì.

Trái lại lại một lần nữa bị cửa kính đập ngược trở lại, lần này so với lần trước nghiêm trọng hơn, đụng vỡ đầu chảy máu.

Chỉ là thời gian mới vẻn vẹn hai phút, mấy tên hung hăng ngông cuồng tự cao tự đại, toàn bộ đều trả giá bằng máu, không chỉ như vậy, liên quan đến Cao Lực đều hung hăng đạp bọn họ mấy đá, bọn họ cũng không dám đánh trả lại.

Anh Long đi đầu đồng loạt quỳ gối trước mặt Lâm Thần, dập đầu mạnh mẽ mấy cái, va vào đá cẩm thạch mặt đất vang lên ầm ầm.

Cao Lực đứng ở một bên, nhìn bọn họ dập đầu hăng say, trên đầu kia máu chảy một chỗ, nhìn mà đau.

“Chúng tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, chỗ tiền này xem như tiểu nhân hiếu kính ngài nhé!”

Anh Long vào thời khắc then chốt, đem tiền của mình giao ra.

Không có đồ vật nào so với mạng mình quan trọng hơn cả, tuy rằng tiền cũng rất quan trọng, thế nhưng so với cái mạng nhỏ này của bọn họ mà nói, bên nào nặng bên nào nhẹ vẫn còn phân biệt được rõ.

Lâm Thần nhìn Cao Lực một cái, Cao Lực lập tức hiểu ý tiến đến nhận tấm thẻ này, trái tim nhỏ bé kích động suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên anh nhận được tiền trong tay của đám người này, lần đầu tiên trút giận như vậy, nhìn một chút ánh mắt tràn đầy sùng bái của Lâm Thần.

Lâm Thần kéo cái ghế bên cạnh, ngồi lên trên ghế, cúi đầu xuống nhìn thấy mấy người kia run lẩy bẩy, cảnh cáo nói, “Số tiền này là tiền bồi thường anh đánh hỏng bàn của tôi, sau này đừng để tôi phải nhìn thấy các người, tôi sẽ không để chuyện đã xảy ra mà coi như không có gì đâu!”

Anh Long đương nhiên hiểu ý của anh, gật đầu liên tục, sợ máu của mình sẽ làm bẩn, dùng tay của người ta che lại, “Tiểu nhân biết rồi, hôm nay đã gây phiền toái cho ngài rồi, thực sự xin lỗi, tôi bảo đảm sau này sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không để cho mắt ngài phiền phức!”

Lâm Thần nhìn anh ta như là chim sợ cành cong, thưởng một chữ, “Cút!”

Sau khi anh Long nghe đến chữ đó, trái tim đang treo lơ lửng mới hoàn toàn để xuống, hướng về người đằng sau vẫy tay, khom người, khúm núm rời khỏi chỗ này.

Sau khi anh Long mang theo tiểu đệ ra khỏi hiệu thuốc, một mạch rẽ thẳng đến hai cây số ở ngoài đầu ngõ, thở hồng hộc, cũng không để ý vết thương trên trán, dựa lưng vào tường, chậm chạp ngồi xuống.

Anh ta hung hăng nhổ xuống đất một bãi nước bọt, nghĩ dáng vẻ chật vật vừa nãy của chính mình, thì trong lòng vô cùng tức giận, “Mẹ kiếp, lần này thực sự thiệt thòi mẹ nó rồi!”

Có một tiểu đệ không hiểu, thắc mắc hỏi, “Vừa nãy em cũng không thấy anh ta ra tay đối với chúng em, vậy căn phòng đó có phải có chuyện ma quái à!”

Anh Long nghe thấy cậu nói như vậy, không hề nghĩ ngợi, một cái tát trùm lên đỉnh đầu của cậu, “Con mẹ nó mày nói xằng bậy gì thế? Tiểu tử kia vừa nhìn là biết không phải người bình thường, đại ca mày tao còn từng va chạm xã hội đấy, sau này ít đi chọc giận bọn họ thôi, chỗ tiền kia coi như là cho chó ăn rồi!”

Người thuộc hạ có chút không cam lòng, nhưng đó là vốn liếng mọi người nhọc nhằn khổ sở tích góp được, “Tiền vốn của chúng ta đều ở bên trong đấy!”

Chỗ tiền lãi này còn chưa lấy được cũng thôi đi, sao mà ngay cả tiền vốn đều phải ném vào chứ.

Còn tiếp tục như vậy, mấy người bọn họ không có gì mà ăn đâu.

Anh Long liếc cậu một cái, giọng điệu vô cùng trào phúng, “Có bản lĩnh thì mày đem tiền quay về, dù sao thì tao không dám đi!”

Mấy người không có não, nếu muốn mang tiền về, anh còn phải đem tiền vốn của mình ném vào sao?

Nếu không phải bản thân giúp đỡ hào phóng, mấy đứa cháu của rùa1 không biết bị đánh thành hình dạng gì, hiện tại lại la hét, từng đứa một ở đây làm mã hậu pháo2.

(cháu của rùa1: một câu chửi có nghĩa giống quy nhi tử- tức là mắng đó là con của kẻ lσạи ɭυâи sinh ra nhưng nặng hơn)

(mã hậu pháo2: sự việc đã xảy ra hoặc kết thúc rồi mới bắt đầu tổ chức hành động)

Nghỉ ngơi một lúc, sau khi khôi phục thể lực, anh ta đứng lên, nghĩ chuyện kỳ dị lúc trước, trong lòng anh Long có ý nghĩ, nếu năm ấy đã mở hiệu thuốc, tất nhiên sẽ thiếu người giúp đỡ bên cạnh, nếu như mình có thể theo lão đại thế này, còn không phải sau này sẽ được ăn ngon uống đã sao.

Bên trong hiệu thuốc, Cao Lực đưa thẻ ngân hàng nhận được cho Lâm Thần.

Lâm Thần vẫy tay một cái, “Tiền trong này cho cậu giữ lại, coi như là tôi dự chi cho cậu tiền lương.”

Trong này cũng không chỉ là một trăm vạn, anh ấy quen anh Long, keo kiệt vô cùng, bình thường sau khi đòi được lãi một chút, đều là để bên trong cái thẻ này.

Trước khi anh trả lại tiền, bất kể là tiền lãi hay tiền vốn, đều lấy trong tấm thẻ này.

Nhưng bây giờ tấm thẻ này lại muốn để cho cậu, quả thực khiến cậu thụ sủng nhược kinh*.

(thụ sủng nhược kinh*: được sủng ái mà lo sợ)

Cho dù là cậu dùng cả nửa đời sau để làm việc, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Lâm Thần nhìn cậu ở bên cạnh run lẩy bẩy không chịu nhận, “Cầm lấy đi, sau này can đảm lên một chút, tôi không mong muốn người ở bên cạnh tôi, động một tí là bị người khác làm cho sợ đến run chân, tôi đối với cậu không có yêu cầu gì khác, chỉ là lưng nhất định phải kiên định!”

Anh không thích kẻ nhu nhược, càng không thích kiểu hở ra một cái là liền quỳ dưới chân người khác.

Con người nên có tôn nghiêm của mình, cho dù là nam nữ già trẻ.

Cao Lực gật gật đầu, nhận lấy thẻ trong túi, ngoại trừ trả nợ ở ngoài, bản thân cậu vẫn còn dư lại một trăm vạn.

Chỉ cần cậu trả được số nợ còn lại cho những người thân kia, thì tấm thân này của cậu nhẹ nhõm rồi, cha mẹ ở nơi chín suối biết được, cũng có thể yên lòng rồi.

Nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, cậu trong lòng nói một câu, “Ông chủ Lâm, sau này nếu có chuyện gì xin cứ việc phân phó cho tôi, không cần khách khí!”

Lâm Thần liếc mắt nhìn cậu, cười ra tiếng, thoải mái nói, “Tôi cũng không định khách khí đâu, xung quanh chỗ này có căn nhà nào yên tĩnh, đưa tôi đi xem một chút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.