Con Rể Là Thần Y

Chương 290



Lâm Thần chỉ chỉ phòng ở bên cạnh, không lớn không nhỏ, một mình anh ở vừa vặn thích hợp: "Cái khác không nói, giữ lại bộ này cho tôi đi!"

Tổng giám đốc Lý nhìn chỗ anh chỉ lúc nãy, nhăn mày nói: "Cái này chiếm diện tích cũng không lớn, nếu không nhìn xem một bộ chính giữa này đi!"

Một bộ chính giữa kia chiếm diện tích lớn, nhìn qua cũng tương đối xa hoa khí phái, tài liệu tuyển dụng lắp đặt thiết bị, kia đều là nhập khẩu nước ngoài đấy.

Lâm Thần chọn một bộ bên cạnh kia có vẻ bình thường hơn, nhưng cũng là loại tốt nhất, chẳng qua là so sánh cùng với cái ở chính giữa này, vẫn hơn thiếu một chút khí phái.

Đôi mắt Cao Lực kia nhìn thẳng tắp, nếu như là cậu, cậu cũng sẽ lựa chọn một bộ chính giữa kia, chỉ là không biết ông chủ nghĩ như thế nào, thế nhưng lại mua bộ nhỏ nhất bên cạnh kia rồi.

Lâm Thần lắc đầu từ chối: "Không cần, một bộ bên cạnh này tốt lắm rồi."

Những cũng chỉ là một cái chỗ ở, không có chú ý nhiều như vậy, bên cạnh có vẻ im lặng, cũng sẽ không có người đến quấy rầy, đúng là nơi anh ngưỡng mộ trong lòng.

Anh lấy ra một thẻ đen đưa qua: "Quét đi!"

Tổng giám đốc Lý, nào dám nhận thẻ đen của anh, liên tục xua tay: "Nói tất cả cái này cứ cho là lễ gặp mặt tôi tặng cho anh đi, sao anh còn khách khí."

Mắt Lâm Thần nhìn bộ phòng này, tuy rằng chiếm diện tích không lớn, nhưng nơi này giá tấc đất tấc vàng, dù thế nào cũng vài trăm ngàn.

Cái này tổng giám đốc Lý nhân tình hơi lớn, anh không muốn thiếu nhân tình người khác, cố ý đem thẻ đưa tới: "Nhận lấy đi! Bằng không tôi phải đi nơi khác mua."

Nghe thấy anh nói như vậy, tổng giám đốc Lý mới không tình nguyện thu tiền xuống.

Bên cạnh Cao lực thấy vậy, ở trong lòng âm thầm vươn một ngón tay cái.

Lần đầu tiên cậu thấy tiêu tiền tốn sức như vậy đấy, đổi lại thành cậu, nằm mơ đoán chừng cũng bị cười đến tỉnh.

Sau khi ký tốt hợp đồng, bộ phòng này coi như là đã định, phòng ở không có đưa ra ngoài, tống giám đốc Lý cũng không không biết xấu hổ mở miệng.

Dọc theo đường đi nhìn ông ta muốn nói lại thôi, Lâm Thần hỏi: "Ông có phải là có chuyện gì không?"

Tổng giám đốc Lý liên tục xua tay: "Không có chuyện gì."

Không có chuyện gì?

Lâm Thần nghi ngờ liếc mắt nhìn ông ta một cái, nếu như không có chuyện gì, không đến mức đưa bọn họ đến cửa tiệm còn không chịu đi.

Nhưng mà đối phương không nói, anh cũng không hỏi, thấy hai người bọn họ thế nhưng chờ xe ở chỗ này, tổng giám đốc Lý vội vàng đề nghị đi ra, chính mình đưa bọn họ về nhà: "Vừa vặn tôi có chút chuyện muốn đi ra ngoài, chúng ta cùng đi!"

Nói xong liền mở Tiểu Hắc Báo của chính mình ra.

Cao Lực không hề động, cậu nhìn thoáng qua Lâm Thần, thấy anh gật đầu sau đó mới ngồi lên.

Tổng giám đốc Lý làm thuận nước giong thuyền, trực tiếp đưa bọn họ đưa đến trong phòng khu Thạch Cảnh.

Một bộ phòng ở Lâm Thần lựa chọn kia, chiếm diện tích hai trăm mét vuông, bên cạnh chính là một con sông rộng lớn, chung quanh núi xanh vờn quanh, không khí tươi mát, hoàn cảnh nơi này vô cùng tốt.

Tống giám đám Lý chủ động nói: "Nếu ngài cần người hầu, bản thân tôi có thể đề cử cho anh vài người không tôi, đều là người kiên định chịu làm, so với trực tiếp tìm được ở trên thị trường tốt hơn rất nhiều."

Lâm Thần lắc đầu cự tuyệt, lý do rất đơn giản: "Tôi thích im lặng, không cần!"

Tổng giám đốc Lý cũng thức thời ngậm miệng, chỉ là phòng ở lớn như vậy, dù sao cũng phải quét tước dọn vệ sinh.

Nhưng mà nhìn thấy đối phương không hỏi ông ta, ông ta cũng không có chủ động nói ra, miễn cho tự mất mặt, còn bị ghét bỏ.

Sau khi đưa bọn họ đến nơi, tổng giám đốc Lý cũng không có đi, ông chà xát tay, thử thăm dò nói: "Anh Lâm, tôi có thể xin ngài giúp một việc được hay không?"

"Ông nói!"

"Chính là tôi có một người bạn cũ, bị một loại bệnh quái lạ, ngài có thể giúp đỡ đi xem hay không?"

Tổng giám đốc Lý có chút thẹn thùng nói.

Ông vốn tưởng đưa Lâm Thần một bộ biệt thự, như vậy có chuyện gì cũng mở miệng nhờ giúp đỡ được, khả năng trực tiếp bị từ chối, hiện tại ông chỉ có thể mặt dày mở miệng.

Lâm Thần mướn sắp xếp trước một chút, đã nói: "Vậy ngày mai đi, sáng sớm ngày mai ông lại đây đưa tôi đi!"

Được sự đồng ý của anh, tổng giám đốc Lý vui mừng cười toe tóe.

Sau khi tổng giám đốc Lý đi rồi, trong phòng khách cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Lâm Thần buông gánh nặng, nói: "Chính mình chọn lựa một phòng đi!"

Cao Lực tò mò đánh giá chung quanh, trong giây lát nghe như thế, có chút không dám tin chỉ vào chính mình: "Ý của anh là nói, tôi có thể ở trong này?"

Cậu chưa từng nghĩ tới, đời này có thể ở một nơi tốt như vậy.

Đây là chuyện đời này của cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.

Có thể có chỗ đặt chân, có thể có một phần công việc ổn định, đối với cậu mà nói cũng đã thấy đủ rồi.

Ông chủ Lâm đối với cậu mà nói quả thực chính là quý nhân, không chỉ có giải quyết nợ nần phiền toái của cậu, còn cung cấp nơi tốt như vậy, cũng đáng.

"Về sau công việc quét tước vệ sinh giao cho cậu!"

"Được!"

Nếu như có thể sinh sống ở trong này, mỗi ngày quét tước vệ sinh cậu cũng vui vẻ ý.

Lâm Thần còn kí kết một công nhân làm thêm thời ở trên điện thoại di động, thứ Hai mỗi tuần đều đến tổng vệ sinh một lần, dù sao muốn chuyện gì cũng dựa vào Cao Lực, đó là chuyện không thực tế.

Sáng ngày thứ hai, tổng giám Lý rất sớm chờ ở ngoài cửa rồi, mặc một thân quần áo thỏa mái, trong tay mang theo mấy phần đồ ăn ngoài, sinh hoạt còn một người phụ nữ đi theo.

Cao Lực mở cửa cho ông ta, ông ta cứ thế vào được, trong tay lấy ra gì đó, là một ít đồ ăn sáng tinh xảo.

Thân là một người đàn ông, cũng khó nghĩ đến hành động nhỏ như vậy: "Nhanh ăn đi, ăn xong rồi chúng ta lại đi!"

Lâm Thần từ trên lầu đi xuống, thấy dưới lầu ba người bắt đầu bận việc.

Tổng giám đốc Lý có chút ngượng ngùng nói: "Đây là Vương tẩu, bà ấy sẽ đến vào buổi sáng giữa trưa và buổi tối, làm xong bữa sáng sẽ rời đi, phụ trách các việc ăn uống của anh."

Ông ta trưng cầu ý kiến của Lâm Thần, đối mặt với người có ý tốt, anh cũng không nên từ chối, liền gật đầu đồng ý.

Quả thật thiếu người nấu cơm đấy.

Khi nào thì mới có thể đạt tới kỳ Tích Cốc, ngay cả cơm cũng không cần ăn, nhưng là giảm đi trình tự làm việc này.

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, tổng giám đốc Lý ngồi trên Tiểu Hắc báo, Lâm Thần xuất phát trước phân phó với Cao Lực: "Đợi lát nữa nhớ khóa cửa, đi vào trong tiệm vệ sinh quét tước một chút."

Cao Lực gật gật đầu, một bên bưng đồ ăn ăn như hổ đói, vừa đi đến cửa, nhìn theo anh rời đi.

Dọc theo đường đi, tổng giám đốc Lý không ngừng giới thiệu: "Người bạn cũ kia của tôi tính tình có chút kì quái, nếu có chỗ nào làm không đúng, tôi trước tiên nhận lỗi với ngài, nhưng tâm địa ông ấy không xấu, cương trực ghét nịnh nọt, là người bạn một đáng giá thâm giao."

Tính lên tình hữu nghị giữa bọn họ cũng có ba mươi mấy năm rồi, hai người không thường xuyên gặp mặt, nhưng mà tình hữu nghị vững chắc, nhưng không có bởi vì thời gian ngăn cách mà dần thay đổi.

Ngược lại như là rượu chôn ở trong đất, thời gian càng dài, lắng đọng lại càng thơm.

Xe dừng lại ở trước một biệt thự, sau khi thuyết minh tình huống, mở cửa đi vào.

Lâm Thần nhìn thoáng qua cây ngô đồng bên cạnh, âm khí dày đặc, dù sao vẫn cảm giác đôi mắt ở trên cây kia đã lâu rồi đang theo dõi nhất cử nhất động của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.