Con Rể Là Thần Y

Chương 299



Trong nháy mắt Vương Tam liền hé ra khuôn mặt khóc tang, anh ta vốn chờ thuốc lên hàng sẽ tích trữ hẳn một đợt nhỏ.

Nhưng một người chỉ có thể dựa vào thẻ căn cước mua một hộp, điều này cũng có nghĩa là kế hoạch của anh ta ngâm nước nóng rồi. Anh ta mặt dày nói, “Vậy cái kia, có thể cho ưu đãi nhân viên, bán cho tôi hai hộp không?”

Lâm Thần đối với hành động của anh tương đối buồn cười, nói, “Tôi nhớ rõ là mình đã cho riêng anh rồi mà?”

Vương Tam cười nói, “Là cho riêng mình tôi, nhưng đây không phải là nghĩ về sau còn cần nữa sao!”

“Dù sao cũng ở trong cửa hiệu, quá trình giảm cân của anh liền giao cho tôi, những thứ này không cần lo lắng.” Lâm Thần nói.

Nếu đã quyết định giúp anh ta đem một thân béo phì mạnh mẽ giảm cân thì sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Nhà họ Triệu ở tỉnh Kim Xuyên, người lúc trước ở chỗ Lâm Thần chịu thiệt thòi hiện tại đang thêm mắm dặm muối kể lể tội lỗi của anh, “Lão gia à, ngài không biết tên đó kiêu ngạo đến mức nào đâu, tôi đã nói rõ tình huống với anh ta, anh ta đã không đến còn nói họ Triệu chúng ta thì tính là cái gì, cũng xứng đi mời anh ta chữa bệnh...”

“Bang!”

Ông cụ Triệu vỗ bàn, cả người tức giận đến ngực đều không ngừng phập phồng.

Nhà họ Triệu ở Kim Xuyên cũng là nhân vật có mặt mũi, há lại có thể để cho một tiểu bối* ngang ngược như vậy. (*Người vai dưới, tầng lớp dưới)

Bảo quản gia đi mời cậu ta, đó là để mắt tới cậu ta. Cho cậu ta vài phần mặt mũi liền thật sự coi mình ghê gớm lắm, “Không để lại cho mình bất kỳ đường lui nào, cậu ta một người mới muốn dừng chân ở chỗ này, quả thực chính là người ngốc nói mê.”

Ông cụ Triệu híp mắt, chậm rãi nói.

Để lại mặt mũi cho người khác chính là để lại đường lui cho mình, người thanh niên trẻ tuổi kia hiển nhiên không nghĩ tới điểm này. Ở Kim Xuyên này không như những địa phương nhỏ có vài hộ nhà bình dân, nơi này chỉ cần tùy tiện mấy người có mặt mũi đều có thể khiến cậu ta chết không có chỗ chôn.

Quản gia thấy lão gia mình tức giận, trong lòng vui vẻ đến nở hoa, tiếp tục thêm dầu thêm mỡ nói, “Tôi cũng nói như vậy với cậu ta, nhưng người ta căn bản không quan tâm, cảm thấy mình rất ghê gớm, đừng nói nhà họ Triệu chúng ta, cậu ta nói bảo nguời mà cậu ta đã không muốn chữa trị thì Thiên Vương cũng không quản được!”

“Ha ha!” Ông cụ Triệu hừ lạnh một tiếng, dùng khăn tay che miệng ho khan, tình trạng thân thể ông mỗi lúc một tồi tệ hơn, rất nhiều bệnh viện lớn khám đều không tốt.

Đột nhiên nghe được tin tức của Lâm Thần, liền ôm ý nghĩ muốn thử một lần, nhưng không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp từ chối ông.

Một người không biết tốt xấu như vậy, ông sẽ không bao giờ để cậu ta ở lại tỉnh Kim Xuyên.

Ông cụ Triệu nói với quản gia bên cạnh, “Tôi nhớ rõ họ Lý là thế gia y học, tìm cơ hội thông báo một tiếng với bên kia, cứ nói có người ở trên địa bàn bọn họ mở một cửa hiệu y rất lớn, để cho bọn họ tự mình để ý!”

Quản gia gật gật đầu, cung kính lui xuống.

Nhưng cho dù không cần đến bọn họ đi thông báo thì hiện tại nhà họ Lý gia cũng đã nổ tung rồi.

Gia chủ nhà họ Lý ngồi ở chỗ trên, một cái đầu mà phải lo nghĩ nhiều chuyện, “Ngày thường tôi lo công việc của gia tộc, các người chính là quản lý bên ngoài cho tôi như vậy sao?”

Mọi người ở đây đều cúi đầu, giống như một cái hũ nút, hơi cũng không dám thả ra một chút.

Gia chủ nhà họ Lý tiếp tục nói, “Có thể để cho một thanh niên khéo léo không một tiếng động phát triển đến tình trạng như bây giờ, các người đều làm gì? Còn là ở dưới mí mắt chúng ta nữa. Một khi tiệm dược của tên kia xây dựng thành công, việc làm ăn của nhà chúng ta ít nhất tổn thất hơn phân nửa.”

Đây đều là nói theo hướng nhẹ nhàng, người thanh niên kia còn nghiên cứu loại thuốc đặc hiệu gì đó, thuốc còn chưa đưa ra, mọi người đều điên cuồng trước.

Gần đây còn mới ra một cái quảng cáo, cái gì thuốc giảm cân đặc hiệu, lại gây ra một trận oanh động, cho dù là phu nhân quý tộc cũng vì chuyện này bận trước bận sau.

Họ là thế gia về y dược lớn nhất ở tỉnh Kim Xuyên, nhưng chẳng bao lâu nữa lịch sử sẽ bị viết lại.

Gia chủ nhà họ Lý đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu rất đau, “Các người có biện pháp đối phó không? Tốt hơn hết là cậu ta nên rời khỏi đây!”

Đi nơi khác rồi muốn phát triển thế nào thì cứ phát triển thế đó, ông ta cũng không thể quản, nhưng ở nơi này thì không được.

Bây giờ với xu hướng như vậy, một khi để cho cậu ta lớn mạnh lên, nhà họ Lý của ông ta nào còn có đường sống gì nữa.

Một người đàn ông ngồi ở vị trí đầu bên tay phải chậm rãi đứng lên rồi cúi người, chỉ thấy ông ta chắp tay, từng chữ từng chữ nói, “Không bằng gϊếŧ đi, tuyệt hậu hoạn!”

Mấy chữ đơn giản lại làm cho trước mắt mọi người ở đây đều sáng ngời.

Thật khó có thể tưởng tượng, đây lại là lời một thế gia y học nói ra, Lý Chí Minh im lặng một lúc, nói, “Xử lý sạch sẽ, đừng để người khác tìm ra sai lầm.”

Người đàn ông gật đầu, khom lưng đi ra khỏi phòng khách.

Lý Chí Minh uống một ngụm trà, trong lòng cảm giác không chút tư vị, nói với mấy người còn lại xung quanh, “Người làm việc lớn không để ý chuyện nhỏ nhặt, các người đều đi xuống đi!”

Miễn là người thanh niên kia chết, mọi thứ liền được giải quyết.

Chuyện này giao cho chú Hai đi làm, vẫn tương đối yên tâm.

Dưới sự giám sát của Phó Lôi, tìm được không ít người tay chân nhanh nhẹn, xây dựng cũng cực nhanh, còn chưa tới nửa tháng đã có khung sườn cơ bản.

Trong nửa tháng nữa, về căn bản có thể hoàn thành, nhìn vào thành quả này hắn nở nụ cười hài lòng.

Nhưng đột nhiên xuất hiện một đám người khiến nụ cười trên mặt hắn cứng ngắc.

“Tránh ra, đều dừng tay cho tao!”

Người tới hắn không biết, Phó Lôi dẫn theo người tiến lên, hỏi, “Các người là ai? Tại sao lại quản chuyện ở đây?”

Người kia tay cầm ống tuýp, một ống tuýp đánh vào vai hắn, căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, “Bọn mày ở chỗ này xây dựng rầm rộ như vậy còn có lý gì? Các anh em, tháo dỡ ra cho tao!”

Người kia ra lệnh một tiếng, mười mấy người phía sau nhao nhao nhào lên, trong tay cầm chuỳ sắt muốn đập phá khung giáo vừa mới dựng.

Phó Lôi nhịn đau, chậm rãi đứng lên từ trên mặt đất, thuận tay túm lấy một cây gậy nói với mấy chục người phía sau, “Các anh em, chộp vũ khí đánh cho tôi!”

Người ta đều đã đập tới cửa nhà rồi, nếu hắn lại làm con rùa rụt đầu, vậy thật sự không phải là người.

Song phương một lời không hợp liền đánh nhau, nhưng rõ ràng là Phó Lôi bên này chiếm thế thượng phong. Dù vậy vẫn có người bị thương, trận hỗn chiến này, hai mươi mấy người vào bệnh viện, không phải gãy tay thì là gãy chân, mười ngày nửa tháng cũng không xuống được giường.

Về phần mấy người dẫn đầu đánh nhau, toàn bộ đều được mời đến cục uống trà.

Lúc Lâm Thần hay tin thì người đã đi vào, mời luật sư bảo lãnh cho hắn ra ngoài.

Phó Lôi trên mặt treo màu, vô cùng ngượng ngùng xin lỗi, “Xin lỗi, đều là tại tôi mới làm chuyện này rối tung như vậy!”

Mắt thấy sắp hoàn thành, bây giờ công nhân đều vào bệnh viện, công trình phải hoãn lại, không biết khi nào mới xong.

Lâm Thần ngồi ở ghế lái phụ, nhắm mắt dưỡng thần, “Chuyện này không liên quan gì đến anh, là có vài người sống quá yên bình, không muốn yên bình nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.