Love Story là một trong các nhạc khúc nổi danh do nghệ sĩ dương cầm Richard Clayderman biểu diễn. Lâm Thần nghĩ một lát, nếu muốn làm Trần Khắc Giản thì dùng bài này là tốt nhất, cùng vừa hay dùng thân phận bạn trai tặng cho Lâm Dĩnh luôn.
Lâm Thần nhẹ nhàng đặt tay lên dương cầm, hít sâu một hơi rồi bắt đầu biểu diễn. Lâm Thần học cả y và võ nên khả năng khống chế thân thể vô cùng nhuần nhuyễn, có thể hoàn toàn dựa theo ý nghĩ thực hiện. Cho nên thật ra anh có thể chơi rất nhiều nhạc cụ, dương cầm đã là gì, đến khèn anh còn thổi được nữa là.
Tiếng đàn du dương vang lên, Trần Khắc Giản thấy hai tay Lâm Thần linh hoạt nhảy múa trên phím đàn thì nhăn nhó khó coi. Càng đừng nói đến Liễu Liễu chỉ biết hát đệm kia, mọi người đều không tự chủ được nhìn về phía ly rượu chân dài trên tay cô ta.
Nhưng dù cô ta có vẻ thoáng xấu hổ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Cho dù biết đánh thì cũng không thể so với cậu Trần được. Cậu Trần dù gì cũng hoàn thành học vị ở trường âm nhạc nước ngoài về, trình độ chắc chắn cao hơn anh ta nhiều!"
Khoe khoang nịnh nọt như vậy cũng chỉ qua mắt được những người không hiểu âm nhạc mà thôi. Có vài người bạn của Lâm Dĩnh ở đây đều tương đối hiểu âm nhạc, đặc biệt là Lâm Dĩnh. Cô thích âm nhạc, cho nên dù không học ngành nhạc nhưng trình độ thưởng thức của cô vẫn rất cao.
"Tôi nghĩ anh Trần cũng nghe ra ai thắng ai thua rồi chứ? Chắc anh không đến nỗi cứng đầu cãi chết như loại con gái kia đâu nhỉ?"
"Cô!" Trần Khắc Giản hoàn toàn bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Bạn gái mình lại vạch trần kỹ năng mình không bằng người khác trước mặt nhiều người như vậy, đúng là bẽ mặt.
"Cảm ơn mọi người!"
Lâm Thần đã trình diễn xong, dù là âm nhạc tuyệt vời, kỹ xảo đẹp đẽ, hay thái độ khiêm nhường đều rất ấn tượng, mọi người thành tâm vỗ tay cổ vũ, tuy nghe có vẻ không đủ nhiệt tình, nhưng trong lòng Lâm Thần vẫn thầm cảm ơn, những người này đều là người chân thành với âm nhạc.
Lâm Dĩnh cũng vô tay cho Lâm Thần, cả sảnh mình cô vỗ hăng hái nhất. Thấy Lâm Thần xuống bục đi về phía mình thì kích động chạy tới đón, suýt nữa đâm thẳng vào lòng anh. May là Lâm Thần phản xạ nhanh, vươn tay đỡ cô sang bên cạnh.
Làm như vậy vừa không khiến người khác nghi ngờ quan hệ của hai người, cũng không làm Lâm Dĩnh đi quá giới hạn. Lâm Dĩnh còn hơi thất vọng, nhưng sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, cười với Lâm Thần: "Sao em không biết anh còn biết chơi đàn? Đã giỏi chữa bệnh còn đánh đàn siêu hay nữa chứ!"
"Anh có học một thời gian, không rành lắm."
Lâm Thần cũng không nói dối, anh chỉ học nhạc khí một thời gian ngắn, còn là khi nhỏ bà tìm thầy cho học. Sau này trưởng thành thì chỉ coi âm nhạc như một phương thức thả lỏng, thỉnh thoảng đánh một khúc thư giãn mà thôi.
"Sao nào? Cô nuốt ly rượu chưa? Tôi cũng không ép cô, nuốt một mảnh coi như cho qua nhé!"
Đi ngang qua Liễu Liễu, Lâm Thần không khách khí mà châm chọc. Đối với dạng người này thì phải ác hơn bọn họ mới khiến bọn họ sợ, sau này mới không dám đến chọc người nữa.
Nhưng đáng tiếc, Liễu Liễu còn chưa nói gì Trần Khắc Giản đã đứng lên. Trông thì như vô cùng nghĩa khí ra mặt, không muốn người ủng hộ của mình bị làm nhục trước mặt mọi người, nhưng thực ra là muốn chèn ép Lâm Thần mà thôi.
"Đàn ông mà đi bắt nạt phụ nữ thì còn ra cái gì? Chẳng lẽ nhà giàu mới nổi đều thế à? Tiểu Dĩnh, em theo anh ta không biết chừng sẽ bị bạo hành gia đình đấy, em nghĩ cho kỹ đi!"
Nói ra cùng buồn cười, còn liên đới đến bạo hành gia đình được luôn, hoàn toàn nói Lâm Thần thành một kẻ thối nát xấu xa. Không hiểu nổi trong đầu Trần Khắc Giản có những cái gì nữa.
"Tôi thấy người nào đó mới càng có khuynh hướng bạo lực gia đình ấy chứ. Chẳng lẽ anh Trần quên mất chuyện biếи ŧɦái mình từng làm rồi à?"
Trước khi vào đây Lâm Dĩnh còn kể Trần Khắc Giản ngược đãi động vật nhỏ, tâm lý biếи ŧɦái bao nhiêu. Thế mà anh ta còn dám dùng lý do này phản ngược lại anh à? Đã vậy Lâm Thần cũng không cần khách sáo!
"Anh nói cái gì? Anh... sao anh lại biết? Không phải! Anh vu oan người khác!"
Bị người vạch trần bí mật chôn sâu dưới đáy lòng, Trần Khắc Giản nói năng lộn xộn. Đúng lúc này, một người đàn ông trông khá dễ nhìn từ đằng sau Trần Khắc Giản bước lên, trông cách ăn mặc có vẻ cũng là người nhà giàu có.
Anh ta kéo Trần Khắc Giản ra sau một chút, đứng trước mặt Lâm Thần ôn hòa nói: "Thưa anh, tôi không thể không thừa nhận anh đàn rất khá. Nhưng hành vi của anh đang diễn đạt hoàn mỹ cái gì gọi là "Có tài mà không có đức" đấy, anh biết không?"
Lâm Dĩnh lén thì thầm nhắc bên tai Lâm Thần: "Anh ta là bạn của Trần Khắc Giản, lúc trước Trần Khắc Giản có đăng ảnh lên mạng, nói muốn giới thiệu anh ta với các bạn gái trong lớp. Chắc cũng không phải thứ gì tốt đâu."
Lâm Thần hiểu rõ, cười đáp lại đối phương: "Tôi chẳng qua là một người tôn trọng lời hứa mà thôi. Tôi không thích những người nói mà không làm. Chẳng lẽ anh cảm thấy hết lòng giữ lời hứa là xấu sao?"
Luận tài ăn nói thì Lâm Thần còn chưa biết sợ ai đâu, vừa nói ra đã chiếm phương diện đạo đức làm đối phương tức xì khói. Anh ta cũng muốn tìm lý lẽ phản bác nhưng vấn đề là Lâm Thần nói không sai, nếu cần phân rõ phải trái thì chỉ trách đầu óc Liễu Liễu có vấn đề, còn mạnh miệng cược như vậy với người ta.
"Nào nào, mọi người đừng tranh cãi nữa, đều ngồi cả đi, ăn cơm ăn cơm. Đồ ăn mang lên một lúc rồi đấy, còn không ăn thì nguội mất."
Không khí căng thẳng vô cùng, lại vẫn có người tình nguyện làm người giảng hòa. Nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn thiên vị Trần Khắc Giản hơn. Dù sao hôm nay Lâm Thần chính là bạn trai của Lâm Dĩnh, cũng không hi vọng các bạn học của cô ác cảm với mình nên cũng đồng thời nhượng một bước. Đằng nào anh cũng không thiệt thòi gì.
Chờ mọi người vào chỗ, Lâm Dĩnh cũng kéo Lâm Thần đến một vị trí ngồi xuống, Trần Khắc Giản lại ra khỏi phòng ăn, người đàn ông nhã nhặn kia cũng theo anh ta ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bao, Trần Khắc Giản bắt đầu phát cuồng mà đấm mạnh vào tường. May là cách âm ở đây khá tốt nên mới không bị người phát hiện ra.
"Được rồi! Chẳng qua là không thắng nhãi ranh kia thôi, với chúng ta mà nói cũng không phải chuyện gì đáng để ý cả. Thế giới này có tiền có quyền mới là lớn nhất. Cậu sắp lên làm người thừa kế nhà họ Trần rồi, đến lúc đó muốn ngáng chân cậu ta thế nào chằng được."
Lâm Thần không biết buổi họp lớp lần này không chỉ có đứa con ngoài giá thú của nhà họ Trần - Trần Khắc Giản mà còn có cậu ba nhà họ Lý, kẻ thù của anh. Cũng chính là người đàn ông có vẻ quân tử nho nhã, thật ra quỷ kế hèn hạ này - Lý Vân Ba.
Lý Vân Ba nhìn Trần Khắc Giản vẫn đang nổi nóng thì cười nói: "Không nhịn được thì chúng ta cứ dùng ít thủ đoạn trước. Tìm cách cho cậu và Lâm Dĩnh gạo nấu thành cơm, vậy chẳng phải cậu đã cắm sừng anh ta rồi sao, coi như báo thù đi!"