Con Rể Là Thần Y

Chương 310



Nụ cười trên mặt ông ta hiếm khi đắc ý đến như vậy: “Tên nhóc, cậu còn có gan đứng đây tôi cũng bội phục cậu, xem ra cậu cũng có vài phần năng lực.”

Lý Đức Quý đứng bên cạnh cúi đầu khom lưng, thêm mắm dặm muối: "Nếu như bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với thiếu gia bọn tao mấy cái nói không chừng bọn tao còn giúp mày thoải mái hơn một chút. Dù sao cũng không muốn để mày chịu nhiều đau đớn trước mặt mọi người như vậy.”

Chủ tớ người sướng kẻ họa. Trong suy nghĩ của bọn họ người này chết chắc rồi, mọi thứ đều do bọn họ định đoạt.

Nếu dám đắc tội với anh ta nhất định sẽ phải trả giá.

Ngay sau đó liền thấy ba anh ta tức giận xông lên.

Trong lòng Bạch Dận Xuyên đó là một niềm vui, ba đang muốn báo thù cho anh ta. Dám đấu với anh ta, không cân nhắc xem bản thân có bao nhiêu xương cốt.

Ngay khi anh ta đang đắc ý không ngừng, người anh ta thần tượng cũng chính là ba anh ta, cho anh một cái tát không chút do dự, đánh cho anh ta quên luôn tên mình.

Lý Đức Quý cũng không phản ứng lại. Ngay sau đó liền bị một cây gậy của ông cụ, đánh thẳng vào chân, quỳ thẳng xuống.

Bạch Dận Xuyên quay đầu không hiểu hỏi: "Ba, ba có phải bị mờ mắt không? Ba đã đánh nhầm người rồi, người nên đánh ở đằng kia.”

Ba tuy rằng là người lớn tuổi, nhưng đánh người rất nghiêm túc. Một cái tát này vỗ vào mặt anh ta, thiếu chút nữa ngay cả màng nhĩ của anh cũng bị đập thủng.

Chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, đau đớn. Đồng thời lại cảm thấy trên mặt không có ánh sáng, từ nhỏ đến lớn phụ ba không nỡ động đến một ngón tay của anh. Bây giờ lại đánh anh ta trước mặt nhiều người như vậy.

Bạch Lộc đánh một gậy vào bả vai con trai nhà mình. Cái đánh này dùng khí lực toàn thân không hề có chút tình cảm nào.

Nhìn dáng vẻ đánh con trai của ông ta, phảng phất người ông ta đánh không phải con ruột của mình. Lại giống như đang đánh kẻ thù vậy.

Bạch Dận Xuyên nằm trên mặt đất, xương cốt toàn thân đều giống như rã ra, đau đến mức quặn thắt. Anh ta há miệng kêu loạn, nhưng ba cũng không vì thế mà dừng tay, ngược lại lần này so với lần trước còn độc ác hơn.

Đánh đến khi Bạch Lộc cũng cảm thấy mệt quá không chịu được nữa, ông ta chống gậy chậm rãi quỳ xuống: "Là tôi không biết dạy con. Anh có bất kỳ hình phạt nào cứ hướng về tôi. Nể mặt nó tuổi nhỏ không biết suy nghĩ, tha cho nó một con đường.”

Ông ta bước đầu đánh một trận để Lâm Thần nguôi giận, sau đó mới vì con trai của mình cầu xin.

Một người biết làm người như vậy lại không phải là một người ba thông minh. Đứa con vì thế mà có cơ hội như cái cây không biết suy nghĩ.

Bạch Dận Xuyên nhìn thấy người ba quỳ xuống trước mặt người thanh niên kia, anh ta sợ hãi đến mức mắt muốn rơi ra.

Nằm trên mặt đất chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, bản thân giống như đang ở trong mộng cảnh vậy. Anh ta hung hăng véo mạnh vào đùi một cái, đau đớn đến nỗi nước mắt anh ta cũng sắp chảy ra.

Hóa ra tất cả những điều này không phải là một giấc mơ, ba thực sự sợ người thanh niên này.

Lý Đức Quý càng không cần phải nói, bị dọa đến mức tiểu cả quần. Có vài người che mũi, ghét bỏ đứng bên cạnh.

Bạch Lộc thái độ cung kính, không có một chút bất mãn nào. Trên danh nghĩa bọn họ là đối tác, nhưng chỉ có chính ông ta biết, nếu như không có Lâm Thần, nhà họ Bạch của ông ta đã phá sản lâu rồi.

Chuyện liên quan đến sự tồn vong của gia tộc không thể có một chút cẩu thả.

Lâm Thần khoanh tay đứng bên cạnh không trách móc câu nào. Từng câu anh nói ra đều là những lời trong lòng: "Đê ngàn dặm có thể bị diệt chỉ vì con kiến. Chuyện hôm nay tôi không so đo, nhưng nguyên nhân cơ bản ông nên suy nghĩ lại đi.”

Vung tay lên tiêu sái rời khỏi trước mặt ông ta.

Bạch Lộc lau mồ hôi lạnh trên trán, vệ sĩ bên cạnh đỡ ông ta dậy, chưa hết tức giận đá mạnh một cước về phía con trai nhà mình. "Mày lập tức trở về đóng cửa suy nghĩ lại. Khi nào nghĩ thông suốt thì hẵng đi ra. Nếu nghĩ không ra thì ở trong đó cả đời đừng ra nữa.”

Ông ta vẫn luôn nuông chiều đứa con trai này, nhưng cũng không ngờ hôm nay gây họa như vậy.

Nếu không phải Lâm tiên sinh rộng lượng, có lẽ toàn bộ tập đoàn nhà họ Bạch đều bị liên lụy.

Bạch Dận Xuyên tuy rằng không biết được mình sai ở đâu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của ba như vậy chỉ có thể liên tục gật đầu, mang theo tên chó săn bên cạnh, lặng lẽ lui đi.

Ba lúc đang giận dữ không thể trêu chọc được.

Đạo lý này anh ta vẫn hiểu, nếu không cũng không có khả năng lớn như vậy. Một đứa vô tích sự còn có thể thường xuyên ở nhà dùng tiền chi tiêu xa hoa.

Một lúc sau nhạc đệm chuyển sang bài khác, Bạch Lộc dùng khuôn mặt tươi cười đi tới: "Chuyện vừa rồi là hiểu lầm hy vọng Lâm tiên sinh không để ý. Đều là người của mình cả.”

Lâm Thần không để ý tới ông ta, ông ta cũng không cảm thấy xấu hổ. Đứng một mình ở nơi đó lẩm bẩm nói chuyện.

Sau khi mọi người đều đã đến, một nữ tử mặc sườn xám màu trắng chậm rãi từ hậu trường đi ra.

Loại khí chất trên người này, là tình nhân trong mộng, trong lòng tất cả đàn ông. Bạch Dận Xuyên lớn tiếng đến đây, chính là vì gặp cô ta. Không ngờ tới người còn chưa nhìn thấy, đã bị ba nhà mình đuổi đi.

Trong tay cô ta cầm một cái quạt che nửa mặt, chậm rãi đi ra từ hậu trường. Mỗi một bước đều bước lên trái tim bọn họ.

Bọn họ đều ngẩng cao cổ, hận không thể nhìn thoáng qua khuôn mặt. Minh Nguyệt giống như bọn họ tưởng tượng. Thắt lưng nhỏ nhắn lắc lư đi tới.

Cô ta chỉ đứng trên đài đã làm cho người dưới đài điên cuồng. Từng cái liếc mắt, từng điệu cười đều động lòng người.

Xinh đẹp như tiên, bốn chữ này bình thường dùng để hình dung tiên nữ. Nhưng ở nhân gian bình thường này, tiên nữ đến tột cùng bộ dạng gì, cũng chưa từng có nhìn thấy qua.

Nhưng sau khi nhìn Minh Nguyệt từ phía sau đi ra, trong lòng họ đều đã có đáp án.

Thanh âm kỳ ảo, dễ nghe của Minh Nguyệt chậm rãi vang lên, thanh âm của cô ta mang theo một tia nhu hòa, lại mang theo một tia kì ảo, người dưới đài nghe được như si như say: "Điệu nhảy đầu tiên mở đầu này, tôi muốn mời ông chủ của tôi.”

“Cô Minh Nguyệt, thế mà còn có ông chủ?”

"Tôi chưa từng nghe nói qua, tôi còn tưởng cô ta là thiên kim tiểu thư nhà nào."

"Thật không biết ông chủ của cô ta trông như thế nào. Người lầm lì lãnh đạm như thế nào cũng sẽ cười.”

Minh Nguyệt mặc kệ tiếng dị nghị, bàn luận của họ, chậm rãi đi xuống. Dừng lại bên cạnh Lâm Thần, giơ bàn tay ngọc mảnh khảnh ra: "Ngài Lâm, tôi có thể mời anh nhảy một điệu hay không?”

Lâm Thần nhìn cô ta một cái, ra vẻ không hiểu nói: "Cô không phải là người chủ trì hôm nay sao?”

Minh Nguyệt cười cười, ôn nhu như tơ: "Một điệu nhảy công phu, không thể chậm trễ. Tôi vẫn luôn muốn mời anh khiêu vũ, nhưng anh luôn không có thời gian. Hôm nay trong hoàn cảnh như vậy, cũng nên có thời gian chứ?”

Hai người nhảy múa trên sàn nhảy, ánh mắt hâm mộ của những người xung quanh cũng sắp dán lên.

“Có thể cùng cô Minh Nguyệt nhảy múa chính là có phúc ba đời.”

“Nếu như có thể cùng cô Minh Nguyệt nhảy một điệu nhảy, bây giờ nói tôi đi chết tôi cũng đồng ý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.