Con Rể Là Thần Y

Chương 320



Lâm Thần lau tay: “Có cái rắm gì thì mau nói đi.”

Cao Lực trợn to hai mắt, tỏ vẻ không thể tin được nhìn anh. Tâm trạng cậu có vẻ tốt, giọng điệu khoa trương nói: "Ông chủ Lâm, sao ngày có thể nói những lời thô t.ục như vậy, chúng ta chính là những công dân tốt và lễ phép mà.”

Sau khi kết thúc buổi biểu diễn khoa trương đó, cậu lập tức tóm tắt lại những gì đã xảy ra trong những ngày hôm nay nói cho anh: "Các người có biết gia tộc Thượng Quan không?"

Tiểu Vũ với vẻ mặt mơ hồ nhìn cậu ta là: "Gia tộc gì cơ?"

Cao Lực cúi đầu, thấp giọng đã: "Gia tộc Thượng Quan, thế gia y học trong truyền thuyết. Mỗi người trong gia tộc bọn họ đều có y thuật cao siêu, đều có thể giúp người chết sống lại. Nghe nói bọn họ còn tự mình luyện và chế đan dược, chỉ cần người đó còn có một hơi thở, uống đan dược này, có thể lập tức hồi sinh.”

Đừng nói Tiểu Vũ, ngay cả Trương Hạo cũng nghe chuyện này một cách hết sức chuyên chú.

"Tại sao chúng tôi lại chưa từng nghe nói qua gia tộc này vậy?"

Cao Lực vỗ đùi, làm vẻ muốn nói mấy người có dáng vẻ như chưa từng trải qua việc đời: "Đó là điều đương nhiên, đây chính là một gia tộc ẩn thế. Cứ mười năm mới xuất hiện một lần, tạo phúc cho nhân loại rồi tích chút công đức. Bọn họ ở trên Linh Sơn, người bình thường đều không thể gặp được!"

Nhìn cách cậu ta miêu tả người có một cái mũi có mắt, cứ như cậu đã tận mắt nhìn thấy bọn họ.

Lâm Thần đối với gia tộc Thượng Quan này chính là không có một chút ấn tượng gì.

Khi anh còn nhỏ, bởi vì phải chạy trốn, cho nên anh đã mai danh ẩn tích mà trốn ở Thành phố Sùng Châu nhỏ bé kia.

Chỗ đó so với những này thành phố lớn là cách xa đến cả vạn dặm. Nguồn thông tin cũng vì thế mà bị ngăn chặn mạnh mẽ, đừng nói đến gia tộc Thượng Quan kia mà ngay cả tin tức từ tỉnh Kim Xuyên, anh cũng rất ít khi nhận được.

Dù sao đó cũng là một nơi nhỏ bé, cứ đến hơn mười một giờ tối là đến cả xe taxi cũng không chạy nữa.

Sau hai năm liên tục cố gắng phát triển trình độ, chỗ đó cũng có thể theo kịp tốc độ chung một cách chậm chạp, nhưng so với những thành phố bình thường khác thì sự chênh lệch ở đây vẫn phải hình dung như là giữa ngày và đêm.

Cao Lực kể chuyện rất sinh động: "Gia tộc Thượng Quan này không vì danh cũng không vì lợi, mà chỉ vì lợi ích của loài người. Lần này có hai người của gia tộc Thượng Quan xuất hiện, một người là Thượng Quan tiểu thư và người còn lại chính là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Thượng Quan. Tôi nghe nói y thuật của người này rất cao siêu, có thể làm cho người đã chết sống lại.”

Khi nghe thấy mấy chữ không vì danh cũng không vì lợi, Lâm Thần nhịn không được mà cười ra tiếng.

Cao Lực nhìn sao, có chút chột dạ cười: "Ngài không tin sao?"

Lâm Thần nhẹ gật đầu: "Nếu quả như thật là không vì danh cũng không vì lợi, vậy thì bọn họ sẽ không có địa vị cao và có thể hấp dẫn con mắt người khác như vậy."

Xét đến cùng, thứ mà bọn họ muốn nhiều hơn chính là cái được gọi là danh và lợi, có được rồi thì lại muốn có nhiều hơn nữa.

Cao Lực nhẹ gật đầu, cậu cũng khá là đồng ý với câu nói này của anh: "Bọn họ vừa mới xuất hiện, đã mang theo một lượng lớn rất nhiều đan dược, như vậy có thể thấy hiệu quả của chúng cũng không tốt.”

Cũng không phải là cậu muốn hủy đi sự tự tin của chính mình mà là do sự thật đã được bày ra ngay trước mắt: "Bọn họ từng bán một viên đan dược với giá lên đến hàng chục triệu đô la.”

Đây là khái niệm gì vậy?

Một viên đan dược dành cho người bình thường, mà giá cả lại đủ cho một người bình thường sống một đời.

Mà những loại thuốc đặc hiệu của anh, tuy rằng giá cả cũng khá phải chăng, hơn nữa ưu điểm lại còn rất nhiều, nhưng vì không có danh tiếng, cho nên lợi nhuận kiếm được cũng rất ít ỏi.

Vất vả lắm mới có thể tạo ra chút thành tích và tên tuổi ở tỉnh Kim Xuyên, nhưng gia tộc Thượng Quan xuất hiện một cái đã gây nên ồn ào, tin tức về bọn họ bị đạp xuống một cách rất nhanh.

Từ chiếc điện thoại di động, Lâm Thần đã biết thêm một chút các thông tin về gia tộc Thượng Quan. Căn cứ vào các chú thích của tư liệu này thì tính đến thời điểm hiện tại, gia tộc Thượng Quan này đã tồn tại được hơn trăm năm rồi.

Một tay của Tiểu Vũ chống lên đầu, buồn bực ngán ngẩm nói: “Nhà người khác dù có tốt hơn nữa thì đó vẫn là nhà của người khác, không có quan hệ gì với chúng ta cả. Chúng ta chỉ cần làm tốt việc cần làm là mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi. ”

Cao Lực nhìn chằm chằm vào anh ấy: "Muốn sống yên ổn thì phải nghĩ đến ngày gian nguy. Anh thử nghĩ mà xem, người của gia tộc Thượng Quan xuất hiện chắc chắn là muốn nhằm vào chúng ta."

"Sao anh lại nói như vậy?" Tiểu Vũ sững sờ đến ngẩn cả người: "Những câu mà phóng viên nói trên tạp chí là đang để Lâm tiên sinh và gia tộc Thượng Quan đặt ở cùng một chỗ, trong đó đều là những lời hạ thấp Lâm tiên sinh để nâng cao gia tộc Thượng Quan. Anh cũng không biết, lúc mà tôi đọc được tin tức kia, tức đến mức xé ngay tờ tạp chí tại chỗ luôn.”

Lâm Thần không có nghe thấy những chuyện mà bọn họ đang thảo luận. Cả người anh chợt lâm vào trạng thái không bình thường.

Khi anh nhìn thấy tư liệu, anh mới bừng tỉnh và nhận ra, cái được gọi là gia tộc Thượng Quan, chính là một trong những thủ phạm đã sát hại cả nhà anh năm đó.

Gia tộc Thượng Quan lúc đầu có họ Bùi, không biết vì nguyên nhân gì, lại đổi thành hai chữ Thượng Quan này.

Đổi họ rồi đổi cả chỗ ở, bọn họ là đang muốn trốn tránh thứ gì?

Hay là sau khi Triệu Lỗi bị anh bắt, cho nên lúc này bọn họ mới ý thức được nguy hiểm, tính toán chủ động ra tay trước.

Lâm Thần không thể cứ ngây ngốc ngồi đây được. Anh đi về nhà rồi xuống tầng hầm, nhìn thấy bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ lúc này của Triệu Lỗi.

Sau một thời gian dài không hoạt động, cơ bắp của ông ta đã có chút teo lại, vì không được phơi ánh nắng mặt trời cho nên sắc mặt của ông ta cũng có chút trắng bệch.

Nhìn thấy anh đến, ông ta vô lực mở mắt ra: "Sao cậu lại tới đây? Những gì nên nói tôi cũng đã nói rồi, những thông tin hữu dụng tôi cũng đã cung cấp cho cậu rồi, cậu mau buông tha cho tôi đi. ”

Lâm Thần lấy ra một tấm hình. Đây chính là bức ảnh chụp chủ nhân của gia tộc Thượng Quan: "Ông còn nhận ra người này không?"

"Bùi Thiên Thu, dĩ nhiên là tôi có nhận ra rồi.”

Ông ta híp đôi mắt lại rồi cẩn thận đọc dòng chữ ở phía trên, lập tức cười ra tiếng: “Bọn họ cũng đã đổi họ rồi sao? Lúc trước, bọn họ cướp đồ của người khác cũng không có dáng vẻ nho nhã như vậy. Sau khi đổi họ, lại làm ra vẻ cao cao tại thượng vậy sao?”

Lúc trước bọn họ cùng nhau cướp đoạt Lâm gia. Ông ta thì cần những vàng bạc châu báu không thực tế kia, còn Bùi Thiên Thu thì cần các bí mật về y học của người ta. Sau lần thoả thuận đó, bọn họ vậy mà lại trở thành một gia tộc lớn.

Là do ông ta đã quá ngu dốt, cướp những thứ kia cũng chỉ để bày cho đẹp mà không có ý nghĩa thực tế nào. Nếu ông ta thông minh hơn một chút, chắc chắn sẽ không phải rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Triệu Lỗi thở dài một hơi: "Chuyện lúc trước đúng là do tôi đã có lỗi với cậu, Nhưng cậu phạt cũng đã phạt rồi, cái gì nên hỏi cũng đã hỏi rồi, cậu có thể cho ta một cái kết thoải mái được không?”

Ông ta tình nguyện được chết một cách thoải mái, còn hơn là ở chỗ này sống như một người chết bị mắc kẹt.

Chỉ cần mỗi ngày ở đây nhớ tới những tội ác mà mình từng làm, ông ta lại hối hận đến mức ruột gan co thắt.

Lâm Thần ngồi trên ghế, đâm cho ông ta mấy cây kim châm, rồi đút cho ông ta một viên thuốc: "Gần sang năm mới rồi, một khoảng thời gian vui mừng như vậy, tôi không muốn trên tay mình dính máu tươi đâu, cho nên ông hãy ở chỗ này và sống thật khỏe mạnh cho tôi."

Anh mặc kệ tiếng kêu r.ên ở phía sau, cứ như thế bước ra tầng hầm.

Bùi Thiên Thu?

Anh phải đến chỗ lão già đó tìm kiếm thử xem.

Chuyện đám lính đánh thuê ở ngõ hẻm đó đã biến mất vào ngày đầu tiên gia tộc Thượng Quan xuất hiện.

Xem ra người của gia tộc Thượng Quan xuất hiện có điểm đáng ngờ.

Sau khi Bùi Thiên Thu đổi họ, hắn cũng không xuất hiện trước mặt mọi người trong một thời gian dài, ngược lại là hai đứa con của hắn đi tiếp đã người khác.

Nhưng tài liệu mà Bạch Cốt gửi đến có chút không giống với những thông tin mà anh đọc được ở trên mạng.

Bùi Thiên Thu là ở rể trong gia tộc Thượng Quan, chẳng qua là hắn muốn đem những chuyện xấu hổ này xóa sạch mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.