Con Rể Là Thần Y

Chương 327



Khi người quản lý sảnh nhìn thấy cô ấy, trên mặt tràn đầy sự vui mừng, nếp nhăn ở khóe mắt chen vào nhau.

Anh ta cố gắng ưỡn chiếc bụng bầu bĩnh của mình lên, chạy như điên lại hỏi: "Sao cô lại xuống đây? Bên ngoài lạnh lắm, cô mau quay về ghế lô ngồi đi!"

Thượng Quan Yến tức giận đến mức ong ong cả đầu, nhưng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Mau cho người của anh rời đi ngay, anh có biết đó là khách quý của tôi hay không?"

Quản lý sảnh có chút nghi ngờ liếc nhìn cô ấy, bởi vì anh ta nhìn thoáng qua Lâm Thần đang bị nhân viên bảo vệ vây quanh: "Cái người ăn mặc nghèo kiết hủ lậu kia chính là khách quý của cô sao?"

Giọng anh ta nâng lên cao, không thể tin được, cũng có phần bị khϊếp sợ.

Thượng Quan Yến nhíu mày, có chút lo lắng nhìn Lâm Thần bên cạnh, sau khi thấy vẻ mặt của anh vẫn như thường lệ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó mới tức giận nói với người quản lý sảnh: "Nhanh chóng cho người của anh xin lỗi bạn của tôi đi, nếu không tôi sẽ phản ánh với sếp của anh về vấn đề này đó."

Quản lý sảnh cũng không có thăm dò phương hướng, nhưng thân phận của vị khách trước mặt này không phải người mà anh ta có thể đắc tội.

Ngay lập tức vung bàn tay to của mình lên, gọi các nhân viên an ninh xếp thành một hàng, bất kể phía trước đúng hay sai, toàn bộ đều cúi đầu chín mươi độ dùng thái độ chân thành nhất của mình mà xin lỗi.

"Xin lỗi, đã làm phiền anh dùng cơm, là lỗi của chúng tôi, chúc anh có một bữa ăn vui vẻ."

Sau khi mấy nhân viên bảo vệ xin lỗi không một câu oán hận, dù sao cũng là do bọn họ không tìm hiểu kỹ sự việc, chỉ nghe lời nói của nhân viên phục vụ đã đuổi khách đến dùng cơm ra ngoài, đây là điều cấm kỵ.

Nhân viên phục vụ kia bĩu môi, từ đầu đến cuối đều ngắm nghía ngón tay của mình, cũng không giải thích gì.

Nghĩ rằng lừa dối như vậy đã trót lọt, cho dù người đó là khách quý thì thế nào, không chừng là dùng cái thủ đoạn hèn hạ nào để leo lên thành khách quý cũng nên.

Thượng Quan Yến đau đầu nhìn người phục vụ, nếu không phải có chuyện phía trước để lại bóng ma tâm lý cho cô ấy, với tính tình nóng nảy của mình, cô ấy đã sớm làm cho người phục vụ này đẹp mặt.

Quản lý sảnh cũng là một người tinh ý, dù sao có thể lên tới vị trí này dù không có quan hệ thì cũng đi vào bằng cửa sau, anh ta chỉ vào nhân viên phục vụ với vẻ mặt khinh thường bên cạnh nói: “Bây giờ cậu có thể đi được rồi. Bắt đầu từ hôm nay, cậu không còn là nhân viên phục vụ ở đây nữa, với thái độ như thế này của cậu, xem chừng toàn bộ tỉnh Kim Xuyên cũng không có ai dám tuyển cậu đâu. Vẫn là thôi đi, ở đâu thì quay về nơi đó đi! "

Sau khi bị điểm danh, cậu ta cũng không hề giả ngu nữa, nhưng cũng không thể bỏ qua lợi ích đáng lẽ phải có: "Tháng này hơn nửa tháng tôi đều lên lớp, tiền chia ra thu được rất nhiều. Anh cho rằng tôi còn hiếm lạ chỗ tồn tàn này sao."

Người quản lý sảnh không ngờ cậu ta lại dám cãi lại, nhưng còn có khách ở đây, anh ta cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận, làm cho mâu thuẫn lớn thêm.

"Tôi biết, tiền lương của cậu có rất nhiều. Bây giờ cậu đi đi, đi ngay lập tức!"

Câu cuối cùng anh ta suýt chút nữa là rống lên, anh ta chưa bao giờ gặp một người không có mắt như vậy, với chỉ số IQ bây giờ của cậu ta, có thể sống an toàn đến bây giờ quả thật là một kỳ tích.

Sau khi đuổi người phục vụ đi, người quản lý sảnh cười làm lành nói: "Chuyện này chỉ là hiểu lầm, mọi người đừng để trong lòng. Hôm nay tôi làm chủ, chỉ cần là người đến đây ăn cơm tôi sẽ thanh toán hóa đơn, chúc quý vị có một bữa ăn vui vẻ."

Anh ta lau mồ hôi trên trán, nếu chuyện hôm nay truyền đến tai quản lý, e rằng vị trí quản lý sảnh của anh ta sẽ khó mà giữ lại.

Nêu đối phương đã nói đến mức này rồi, cô ấy cũng không tiện truy cứu thêm nữa: "Anh Lâm, thật là xấu hổ. Là do tôi chuẩn bị không chu đáo mới làm anh phải chịu oan ức như vậy, tôi ở đây nhận lỗi với anh."

Cô ấy cung kính cúi đầu như trước, không hề có một chút miễn cưỡng, đây đúng là một người có thể co có thể dãn.

Lâm Thần cũng không quan tâm đến chuyện kia nữa, sau khi cùng cô ấy bước vào nhà hàng, các món ăn đều đã sẵn sàng trong ghế lô.

Thượng Quan Yến cũng vô cùng nhọc lòng, khi bắt đầu thì liên tục rót rượu cho anh: "Lúc trước là tôi không hiểu chuyện, tôi đây trịnh trọng xin lỗi anh, mong anh đại nhân đại lượng không so đo với kẻ tiểu nhân."

Sau khi nói xong, cô ấy kính rượu trước, tửu lượng của cô ấy cũng thật khó lường, uống xong một chai rượu vang đỏ nhưng mặt cũng không hề đỏ một chút nào.

Sau khi uống vài chai rượu, cô ấy mới không nhanh không chậm nói: "Bây giờ giới truyền thông cắn chuyện này không chịu nhả ra, tôi hi vọng anh có thể phối hợp với tôi tổ chức một buổi họp báo. Sau khi sự việc xong xuôi, tôi sẽ đưa anh một khoản tiền, giúp anh nửa đời sau không cần lo cơm áo."

Cô ấy cảm thấy điều kiện mình đưa ra cũng đủ tốt rồi, dù sao bây giờ người ta cũng nghèo cả đời, nhưng chỉ cần có thể sống sung túc, thoải mái là đủ rồi.

Bản thân đã đồng ý cuộc hẹn này, anh cũng không có lý do gì để từ chối.

Lâm Thần vừa ăn đồ ăn trong bát, vừa nhìn vẻ trịnh trọng tuyên bố chuyện này của cô, anh biết làn sóng dư luận này đang hoành hành: "Tôi không có hứng thú với điều kiện của cô. Tiền là thứ mà sinh không mang đến chết không thể mang theo, cho dù cô cho tôi một đống, cũng vô dụng."

Anh căn bản không thiếu tiền, với tiến độ kinh doanh hiện tại có thể nói là anh đang hái ra tiền từng ngày, ngoài những hóa đơn cần xem hàng ngày thì về cơ bản anh đang phủi tay làm một ông chủ.

Anh thật sự không có nhiều hứng thú với tiền, cả đời này anh chỉ có hai mục tiêu, thứ nhất là báo huyết hải thâm thù, thứ hai là đột phá con đường đại đạo vô cùng tìm kiếm một thế giới rộng lớn hơn.

Trừ hai cái đó ra, tạm thời không có ý tưởng nào khác.

Thượng Quan Yến chưa từng nghĩ đối phương sẽ từ chối, còn rõ ràng lưu loát như vậy, thậm chí còn không cần suy nghĩ: "Vậy đến cùng anh muốn cái gì mới bằng lòng giúp tôi?"

Chỉ cần cô ấy vượt qua cửa ải khó khăn này, chỉ cần giúp cô ấy áp chế chuyện này, để giới truyền thông không thổi phồng lên nữa, thì điều kiện gì cô ấy sẽ thỏa hiệp.

Nhìn thấy thời cơ đã đến, Lâm Thần mới đặt bát và đũa xuống nói: "Thật ra tôi cảm thấy khá hứng thú với gia tộc Thượng Quan, không biết có thể làm tôi trở thành một trưởng lão trong đó hay không."

Thượng Quan Yến trừng lớn đôi mắt, có chút không thể tin được nhìn anh.

Cứ nghĩ rằng anh muốn quyền lực và tiền bạc, nhưng không ngờ anh lại muốn gia nhập gia tộc Thượng Quan, vừa mở miệng đã yêu cầu một vị trí trưởng lão, đây đúng là một suy nghĩ kì lạ.

Không phải ai cũng có thể giữ chức vị trưởng lão, hoặc là có đóng góp to lớn cho tộc, hoặc là bất tài, trước mặt chàng trai này còn không có cả hai, điều này làm cô ấy không thể mở miệng nói chuyện được?

Lùi lại vạn bước mà nói, chuyện này cô ấy cũng không có nhiều quyền lực, tất cả đều do cha quyết định, cô ấy không thể can thiệp.

Thấy cô ấy do dự, Lâm Thần hỏi: "Nếu cô cảm thấy khó xử thì xem như tôi chưa nói gì, chỉ là chuyện của giới truyền thông, cô cũng đừng mong tôi giúp đỡ."

Lời nói này của anh đã đủ thẳng thắn, về phần có nguyện ý làm hay không thì đó là chuyện của đối phương, anh không cần phải lo lắng về điều đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.