Con Rể Là Thần Y

Chương 336



Bùi Thiên Thu nhìn thấy cô như vậy, không nhịn được cười ra tiếng: "Bộ dạng của cô bây giờ thật đúng là làm cho người ta cảm thấy có chút không đành lòng, đáng tiếc chính là, ai bảo trong thân thể của cô lại chảy dòng máu nhà họ Lâm."

Bởi vì thời gian dài bị nhốt ở trong tầng hầm, trong bóng tối không có chút ánh sáng, cũng không nhìn thấy được mặt trời, làn da của cô dần dần suy tàn không nhìn ra được màu sắc ban đầu, một chút huyết sắc cũng không có.

Hai chân của cô đã dần mất đi tri giác, bởi vì trong một khoảng thời gian dài cô không có hoạt động, gần như có thể thấy được phần chân chỉ còn lại hai khúc xương được da bao bọc, căn bản một chút dinh dưỡng cũng không có.

Ở trong này cô không được ăn một ngày ba bữa cơm, mà là vào thời điểm khi cô sắp chết đói, thì bọn họ mới mang đến cho cô một chút đồ ăn tạm bợ.

Cô đã từng thử qua phương pháp cắn lưỡi tự sát, thế nhưng đối phương lại trực tiếp làm cho quai hàm của cô bị trật khớp, cho nên bây giờ miệng cô từ đầu đến cuối đều hơi hơi mở ra. Đôi mắt của cô dần trở nên trắng nhợt, nhìn qua có chút dọa người, nhưng dường như đáng thương nhiều hơn.

Hắn không biết ba mình đã làm việc gì, chuyện gì xảy ra mà lại có thể làm cho ông ấy hận cô gái trẻ đến thế, nhưng lại rõ ràng có thể hiểu được, hiện tại dã tâm của một người đàn ông, phía trước chắc chắn không chỉ là như vậy.

Vì cái gọi là dã tâm của bản thân, hắn tự tay gϊếŧ chết chính người ba vợ của mình, rồi sau đó tự bản thân lại gϊếŧ chết người vợ ngày ngày bên cạnh, còn lại sự tồn tại của hai người con trai kia, mục đích của hắn chính là để lợi dụng.

Đối mặt với một người máu lạnh vô tình như thế, cô không dám ôm hy vọng gì, đó là lý do mà kể từ ngày bị bắt nhốt vào đây, cô không hề cầu xin hắn tha cho cô.

Nhưng vừa rồi trong giây lát, khi nghe thấy đối phương nói bản thân còn một người anh trai vẫn còn sống, cô vẫn nhịn không được run rẩy một chút.

Cô cho rằng trên thế giới này, chỉ còn có một mình bơ vơ, không nơi nương tựa, bản thân cố gắng chống đỡ. Thứ có thể làm cho cô kiên trì đến bây giờ chính là ý chí mạnh mẽ của bản thân, cùng với trên vai mang trọng trách huyết hải thâm cừu.

Ngày nào còn chưa báo thù được, thì ngày đó cô không dám nhắm mắt. Bởi vì cô không có tư cách đi gặp cha mẹ dưới suối vàng.

Bùi Thiên Thu nhìn vào trong góc phòng, nơi có vài bộ thi thể, chỗ này là địa điểm bí mật của hắn, trong số những thi thể kia có một thi thể là người vợ của hắn, chẳng qua là hiện tại đã biến thành một bộ xương khô.

Từ chỗ thi thể bốc lên mùi hương tanh tưởi lan ra xung quanh, Bùi Thiên Thu bịt kín mũi, ngồi xổm xuống: "Vũ nhi à, không còn lâu nữa đâu, tôi sẽ trở thành thần y độc nhất vô nhị trên thế giới này, cô không có nghe nhầm đâu, mau mau chúc mừng tôi đi, ha ha ha!"

Lúc trước hắn tính kế gϊếŧ chết ba vợ, sau đó không nghĩ là sẽ ra tay gϊếŧ chết người vợ của mình, nhưng ai bảo cô lại xen vào việc của người khác, phát hiện ra được bí mật của hắn, cho nên hắn chỉ có thể đem cô đến chỗ này, kết quả cô lại không chống đỡ nổi.

Lâm Diểu Diểu chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm giác con mắt có chút chua xót lại sưng tấy lên, bởi vì quai hàm của cô đã bị trật khớp cho nên căn bản là cô không thể nói được, cho dù chỉ là một vài câu.

Có thể cũng chính bởi vì lý do như thế, cho nên mỗi khi Bùi Thiên Thu vào thời điểm tâm tình tốt hoặc là không tốt, đều sẽ chạy đến đây tự nói chuyện một mình, nơi này dường như đã trở thành không gian bí mật của hắn.

Ở đây chính là chỗ để hắn làm ra chuyện hung ác, người khác có thể không hay biết, nhưng bản thân cô thì lại biết rất rõ ràng.

Cũng chính bởi vì như thế, cô càng thêm hiểu rõ được rằng, lão già kia căn bản là sẽ không bỏ qua cho cô, chẳng qua hắn chỉ muốn lợi dụng cô để lừa gạt, mục đích chính là lấy đi quyển sách trong tay của anh trai cô mà thôi.

Bùi Thiên Thu ở lại không gian bí mật này trong chốc lát, sau đó liền thu lại vẻ mặt điên cuồng, đưa tay phủi bộ quần áo, rồi khôi phục thân phận gia chủ Thượng Quan cao cao tại thượng.

Sau khi đi ra khỏi căn phòng bí mật, hắn ấn vào cái nút bên cạnh, chiếc giường lớn liền di chuyển quay lại vị trí như ban đầu.

Thời gian ba ngày sau, trong nháy mắt trôi qua.

Mùa đông những cơn gió bắc thổi tới luôn kèm theo cái lạnh khác thường, đặc biệt là ở trên sườn núi dốc, mỗi khi gió kéo đến, thổi quét qua mặt, liền giống như một con dao nhỏ cứa vào, đau đến nhe răng trợn mắt.

Lâm Thần không mang theo nhiều người bên mình, nhưng anh biết lão già kia nhất định sẽ sắp đặt mai phục từ trước.

Với tính cách cẩn thận như hắn, người quý trọng mạng sống của mình như thế sao có thể phá lệ, đơn thương độc mã-một mình đến gặp anh được.

Khi anh tới địa điểm đã giao hẹn thì Bùi Thiên Thu đã đến trước giờ quy định, đôi bàn tay đầy vết chai tinh tế v.uốt ve qua lại, nhìn thấy người trước mặt đang đi đến liền lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Cậu đến thật đúng giờ, tôi rất thích tính cách này của cậu."

Lâm Thần đưa mắt nhìn xung quanh: "Em gái của tôi đâu?"

Bùi Thiên Thu cười ha ha, thầm than Lâm Thần quá mức sốt ruột: "Cậu đừng nóng vội, chỉ cần tôi lấy được thứ tôi muốn, thì em gái của cậu sẽ xuất hiện một cách bình an vô sự thôi."

Xung quanh chỗ này, hắn đã bố trí rất nhiều người, chỉ cần cuốn sách quý kia vừa đến tay hắn thì sẽ lập tức tiễn Lâm Thần xuống dưới, một nhà đoàn tụ.

Lâm Thần cũng không phải người dễ lừa gạt: "Ông không cho tôi xác nhận xem có thật là cô ấy còn sống hay không, liệu ông cảm thấy là tôi có thể đem quyển sách quý này cho ông không?"

Anh lấy từ trong ngực ra một quyển sách màu xanh, đây chính là quyển sách mà Bạch Cốt đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Anh có thể khẳng định Bùi Thiên Thu chưa từng xem qua quyển sách kia, cho nên mới có thể chia ra, phần đầu viết thông tin chính xác còn phần phía sau thì đảo lộn trình tự mọi thứ lên.

Chỉ cần lão già này dám đi tu luyện, thì mọi việc xảy ra sau đó đều được tính là do hắn tự gây ra.

Bùi Thiên Thu trong mắt hiện lên một tia khát vọng, hắn đời này không có gì muốn mà không được, nhưng trước mắt quyển sách trong tay Lâm Thần kia lại chính là thứ mà hắn muốn có từ lâu mà chưa có được.

Nhìn thấy thứ mà hắn mong muốn, hắn liền đưa ra một yêu cầu: "Cũng không phải là không thể, tôi có thể cho cậu nhìn thấy em gái của mình trước. Một bên giao sách một bên giao người, chẳng qua trước tiên cậu phải mở quyển sách kia ra, giơ lên cho tôi nhìn, xem xem bên trong có đúng là có nội dung hay không?"

Đừng để đến lúc lấy được quyển sách lại trống không, thì chẳng phải là hắn mất nhiều hơn được hay sao.

Lâm Thần sớm đã dự tính được hắn sẽ có yêu cầu này, hai tay giơ cao qua đầu, đem quyển sách mở ra trước mặt hắn.

Bùi Thiên Thu duỗi người, vươn đầu tới, sau khi xác định bên trong đúng là có chữ viết liền lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Được rồi, xem ra cậu là người coi trọng tình thân, con người của tôi chưa bao giờ cướp đoạt hay lợi dụng lòng tốt, tôi sẽ đem cô em gái trả lại cho cậu."

Hắn vỗ vỗ tay, hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến, trong tay bọn họ mang theo một bao tải màu cà phê.

Bọn họ không chút lưu tình nào, ném chiếc bao tải màu cà phê kia lên trên nền tuyết, sau đó cởi bỏ bao tải, trong đó lộ ra một cô gái gầy gò, nhìn thấy vô cùng đáng thương.

Cô gái ấy đầu tóc lộn xộn, mái tóc dài rủ xuống che khuất hơn phân nửa khuôn mặt. Hiện tại đang là mùa đông mà trên người cô gái kia lại ăn mặc phong phanh, toàn thân như bị đóng băng, lạnh run rẩy, gương mặt tái nhợt không có sức lực, chân tay gầy guộc khiến cho người khác vô cùng phẫn nộ, còn có khuôn mặt có chút biến dạng.

Cô thế nhưng lại bị bọn họ làm trật khớp quai hàm.

Lâm Thần lửa giận trong lòng đột ngột tăng vọt, anh trước đây chưa từng có cảm giác phẫn nộ như vậy.

Rõ ràng là người thân của anh thế nhưng lại bị người khác ngược đãi, anh nhắc nhở bản thân phải thật bình tĩnh, không thể bởi vì hành động cố ý của đối phương mà làm loạn kế hoạch vạch ra từ trước.

Bùi Thiên Thu thưởng thức sự đau khổ trong mắt Lâm Thần, trên mặt bộc lộ bộ dáng tươi cười: "Cậu cũng đừng trách tôi, sự thật là bởi vì em gái của cậu rất không nghe lời, nếu không khóa miệng của cô ấy lại thì đoán chừng đã xuống dưới đoàn tụ cùng với cha mẹ từ lâu rồi."

Hắn ta làm bộ như đây đã là bộ dạng tốt nhất rồi, không thể tốt hơn được nữa, tôi không hề thiếu nợ anh một chút nào.

Bàn tay to của hắn vỗ vỗ, xem như không có việc gì cất tiếng: "Được rồi, hiện tại người cũng đã nhìn thấy, xác định là còn sống, bây giờ có phải hay không nên đem thứ tôi muốn đưa cho tôi?"

Ánh mắt hắn bất động, nhìn chằm chằm quyển sách ở trong tay Lâm Thần, gương mặt lộ ra vẻ tham lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.