Con Rể Là Thần Y

Chương 346



Lâm Thần đến khách sạn đã đặt trước, nhưng anh lại được nhân viên lễ tân cho biết đã không còn phòng trống.

Ngay lúc câu này được nói ra, Chu Tiểu Nhã trực tiếp đặt chiếc túi màu đen lên trên quầy ở quầy lễ tân nói: "Tại sao lại không còn phòng trống? Chúng tôi đã đặt phòng trước rồi mới đến, bây giờ thì hay lắm, các người lại mang phòng của chúng tôi giao cho người khác?"

Nhân viên lễ tân của khách sạn bị nỗi đến nỗi mặt đỏ tai hồng nhưng cũng không có phản bác lại điều gì.

Bởi vì một giờ trước, căn phòng ấy quả thật đã được giao cho người khác, nhưng chuyện này cũng không phải là chủ ý của cô ấy mà là ý của quản lý. Hiện tại khách hàng đến tận cửa đòi phòng, thật làm cho một nhân viên lễ tân nho nhỏ như cô ấy không biết giải quyết như thế nào.

Cô ấy cười ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện này... Chúng tôi thật sự cũng không có biện pháp. Hiện giờ là mùa du lịch cao điểm, phòng lại không đủ dùng, chuyện hết phòng là chuyện rất thường hay xảy ra."

Chu Tiểu Nhã cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, việc này rõ ràng là bọn họ đang muốn trốn tránh trách nhiệm: "Hiện tại kín phòng chuyện rất bình thường, nhưng là chúng tôi đã đặt phòng trước. Bây giờ chúng tôi đứng ở đây, cô lại nói với chúng tôi rằng không còn phòng. Cô cho rằng chúng tôi là những kẻ ngốc rất dễ lừa gạt hay sao? "

Cho dù là ông chủ khách sạn, cũng không thể bắt nạt người khác như vậy được. Rõ ràng là hai người bọn họ đã đặt phòng trước sau đó vui vẻ đi đến đây, kết quả chờ đợi bọn họ lại là không có phòng, cho dù có muốn đuổi bọn họ cũng không thể dễ dàng như vậy được.

Nhân viên lễ tân kiên trì giải thích: "Tôi thực sự vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này của hai người. Khách sạn sẽ hoàn trả lại đầy đủ toàn bộ số tiền đặt phòng của hai người."

Chu Tiểu Nhã không chịu thỏa hiệp: "Hoàn trả đầy đủ cho chúng tôi là có ý gì? Khách sạn các cô vốn đã làm sai như vậy, nếu giải quyết như ý của cô, thì còn ra thể thống gì nữa không?"

Mấy lời nói của nhân viên lễ tân đều hoàn toàn không thể chấp nhận được, vì vậy điều mà Chu Tiểu Nhã vừa nói ra là hoàn toàn chính xác.

Nếu khách sạn làm ăn như vậy, quả thật là không giữ chữ tín, điều cốt yếu trong kinh doanh là giữ chữ tín, một khi mất đi sự tín nhiệm của người khác cũng đồng nghĩa với việc bạn chắc chắn sẽ mất đi một lượng lớn khách hàng.

Nhân viên lễ tân không nói mà nhấc máy gọi điện thoại cho người quản lý sảnh.

Khoảng ba đến năm phút, người quản lý sảnh mặc tây trang sải bước đi tới, liếc mắt nhìn lướt qua hai người trước mặt, giọng nói phong trần mệt mỏi, cùng với khẩu âm có vẻ không giống người địa phương.

Những khách đi du lịch kiểu này rất dễ bị lừa, chỉ cần vài lời nói ba hoa là có thể dễ dàng đuổi đi được. Có vẻ như nhân viên lễ tân đã được đào tạo bài bản, tuy nhiên hôm nay vì sự cố này mà làm phiền khách khác, điều này thật sự là hành vi thiếu khôn ngoan.

Anh ta hắng giọng, sắp xếp quần áo nhăn nhúm của mình: "Chuyện là như vậy, mấy ngày trước hai người đặt phòng tổng thống qua internet, kỳ thật đã sớm hết phòng, nhưng vì do sơ suất của nhân viên lễ tân nên mới gây ra hàng loạt hiểu lầm này. Tôi sẽ yêu cầu cô ấy xin lỗi hai người, đồng thời, chúng tôi sẽ hoàn lại số tiền gấp đôi vào tài khoản của hai người, chuyện này xem như đã giải quyết ổn thỏa? "

Nhân viên lễ tân tức giận đến mức mặt mũi cứng nhắc, đồng thời trong lòng cô ấy cũng cảm nhận sâu sắc được thế nào là quan trên bức người.

Chuyện này rõ ràng là không có liên quan gì đến cô ấy, nhưng lại có thể đổ tội trên đầu cô ấy, lòng người trên thế giới này quả thật là vô tình.

Tuy nhiên ngay cả khi biết hết sự thật của việc này, nhưng vì để có miếng ăn và không bị mất việc, cô ấy bị buộc phải đứng dậy nhận lỗi: "Xin lỗi, chuyện này là sai sót của tôi, tôi trịnh trọng ở đây xin lỗi hai người, cũng mong hai người bỏ qua và không so đo với tôi nữa."

Âm thanh của cô ấy khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe nhưng chính mình lại kiềm chế để không rơi lệ.

Cô ấy không cúi đầu trước gã quản lý đại sảnh mà chọn cách thỏa hiệp với cuộc sống, nếu mất công việc này, có lẽ không còn cách nào duy trì chi tiêu bình thường ở nhà.

Sau khi thấy cô xin lỗi, quản lý sảnh quay đầu lại nói với hai người: "Người mới đến không biết gì. Nếu cô ấy đã xin lỗi hai người về chuyện này rồi thì hai người cũng nên ra ngoài đi."

Đúng là ngữ khí vô cùng hách dịch và ngạo mạn.

Nếu không phải tấm thẻ anh ta đang đeo, bọn họ có lẽ còn thật sự nghĩ rằng anh ta là ông chủ nơi này.

Bộ dáng hống hách, vênh váo này, có thể chính là bộ dáng của các ông chủ nhỏ, đang cố gắng thể hiện bản thân tới cùng.

Lâm Thần không có rời đi, mà nói với Chu Tiểu Nhã đã đặt hành lý xuống: "Khách sạn này chúng tôi đã đặt phòng xong, mau mở cửa phòng đi, đừng để lãng phí thời gian."

Nụ cười trên khuôn mặt của người quản lý đại sảnh chợt tắt, anh ta cũng không nghĩ người đàn ông này lại cứng đầu như vậy: "Tôi đã nói rồi, hiện tại không cồn phòng nào trống, chúng tôi đã hoàn tiền phòng gấp đôi cho anh, anh còn muốn gì nữa?"

Anh ta đưa ra yêu cầu hợp lý như vậy, tên tiểu tử này không nên được đằng chân lân đằng đầu.

Lâm Thần bấm nhanh mấy số trên điện thoại: "Nếu tôi nhớ không nhầm, đây hẳn là số điện thoại khiếu nại của khách sạn anh. Nếu tôi gọi điện cho số máy này, anh có dám chắc mình sẽ an toàn ngồi ở vị trí đó không?"

Quản lý đại sảnh nhìn các con số đó thì hoàn toàn sững sờ, anh ta không nghĩ tới người đàn ông này còn ra tay như vậy: "Anh mau chóng xóa số ấy đi, nếu không thì cũng đừng trách tôi vô lễ với anh."

Lâm Thần liếc nhìn anh ta, trực tiếp bấm số khiếu nại trước mặt anh ta.

Chuyện này huyên náo rất lớn, cuối cùng quản lý khách sạn vì chuyện này mà vội vàng chạy tới, bởi vì thân phận của người đàn ông này không đơn giản, cũng không biết tên ngu xuẩn kia đã đắc tội tới anh như thế nào.

Chỉ là thời điểm anh ta vội vàng chạy tới, phát hiện thấy tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, tên quản lý sảnh đã gọi hàng chục nhân viên bảo vệ đến vây bắt hai người.

Tuy đông người nhưng lại chẳng thu được chút lợi lộc nào, không những thế bọn họ còn bị hai người đánh gục, bây giờ cũng không thể đứng dậy nổi.

Quản lý khách sạn vội vàng chạy tới, đem người quản lý sảnh từ trên mặt đất kéo lên: "Anh không muốn sống nữa sao, anh có biết người đang đứng trước mặt mình này là ai không?"

Sau khi quản lý sảnh bị đánh, anh ta đầy bất bình không còn chỗ nào để phát tiết, có người giúp anh ta một tay đứng dậy, anh ta chỉ muốn quát ầm lên, nhưng khi nhìn thấy đó là quản lý khách sạn thì mọi sự bất mãn đều phải nuốt hết vào bụng: “Các phòng tổng thống đều kín chỗ hết rồi, người này cứ đòi đi vào, chúng tôi cũng không có biện pháp.”

Anh ta nói những chuyện có lợi cho mình, quả thật là anh ta mang sự vô liêm sỉ của mình phát huy đến mức tối đa.

Quản lý khách sạn biết nguyên nhân của sự việc, nhưng anh ta cũng không biết diễn biến của sự việc, tuy nhiên dù chuyện này đúng hay sai thì cũng không nên xung đột với khách hàng giữa thanh thiên bạch nhật, huống chi người đó còn là anh Lâm.

Người có thể hô mưa gọi gió không phải là người mà những người như bọn họ có thể động vào.

Người quản lý khách sạn cúi đầu cung kính chào anh: "Chuyện tình không thoải mái này đã mang đến phiền phức không đáng có cho anh. Hiện tại tôi thành thật xin lỗi anh, chúng tôi sẽ nhanh chóng an bài thỏa đáng, cho anh một câu trả lời thuyết phục."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.