Con Rể Là Thần Y

Chương 49



“Thật sự khả thi!”

Phòng thí nghiệm vốn ồn ào bỗng nhiên im bặt. Một nhà nghiên cứu trẻ tuổi bên cạnh Đới Vũ có chút ngượng ngùng nhìn xung quanh, sau đó giơ cái cốc trên tay lên cười xấu hổ: “Không phải lúc trước chúng ta luôn nghiên cứu cách để trung hoà dược liệu khiến thuốc phòng ngừa được rủi ro sao, ban nãy tôi đã thí nghiệm qua, phương pháp của ông chủ có thể thực hiện được!”

“Cái gì?”

“Thật hay giả?”

Các tiếng nghi ngờ vang lên liên tiếp, lúc này Đới Vũ đứng dậy xác nhận và nói: “Không sai, phương pháp của ông chủ đúng là có thể thực hiện được. Chúng ta đã làm phức tạp một số thứ nhưng chỉ cần liều lượng ít đi một chút thì dược liệu sẽ thành công trung hoà với thuốc!”

Vào lúc tuyên bố tin tức này, trong lòng Đới Vũ kịch liệt chấn động. Theo nhận thức của ông ấy, Lâm Thần là một doanh nhân và thậm chí vấn đề mới được phát hiện vừa rồi, cũng chính là vị dược liệu rất khan hiếm ban nãy, thì với tư cách một nhà nghiên cứu khoa học, ấn tượng của ông ấy về Lâm Thần xấu đi rất nhiều.

Nhưng sau cuộc thí nghiệm ông ấy đã phát hiện ra rằng đơn thuốc mà Lâm Thần cung cấp dễ dàng giải quyết vấn đề mà bọn họ vướng mắc bấy lâu. Đới Vũ biết rằng mình và những người khác đã phạm phải sai lầm, một sai lầm lớn!

“Định kiến trong lòng mọi người là một ngọn núi lớn đó…”

Từ Ly không khỏi thở dài khi nhìn thấy cảnh này.

Lâm Thần cười lắc đầu nói: “Đây thật sự không phải ngọn núi lớn, cùng lắm là núi nhỏ mà thôi! Cô xem, không phải vừa rồi chúng ta đã dễ dàng vượt qua sao?”

Biểu hiện của Lâm Thần rất thoải mái, anh đã sớm dự đoán được cảnh này.

Những khó khăn gặp được trong quá trình pha loãng Thủy Túy Đan như thế nào anh là người hiểu rõ nhất, bởi vì chính anh đã trải qua chuyện này, và cũng chính anh đã tìm ra cách khắc phục nó!

“Ông chủ, thái độ trước đây của chúng tôi không đúng, xin thứ lỗi…”

Đới Vũ là người đầu tiên xin lỗi Lâm Thần, mặc dù họ vẫn chưa thử nghiệm xong đơn thuốc mà Lâm Thần cung cấp, nhưng cho dù là Lâm Thần có đưa một đơn thuốc khả thi hay không, chỉ cần là anh trợ giúp nhóm người Đới Vũ cũng đủ khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Lâm Thần không phải người thích tính toán chi ly, anh cười nói với Đới Vũ và các nhà nghiên cứu khoa học khác: “Tiếp tục thí nghiệm thôi mọi người, còn có ngạc nhiên rất lớn đang chờ mọi người đó. Tôi cũng muốn thông qua việc thí nghiệm của mọi người mà suy tính một chút sản lượng của Thủy Túy Đan này.”

“Tốt, tất cả mọi người nghe rồi đó, tiếp tục thí nghiệm nào!”

Sau khi nhận được sự thông cảm từ Lâm Thần, cộng với sự mong đợi về ngạc nhiên rất lớn mà Lâm Thần nói khiến tất cả các nhà nghiên cứu khoa học càng trở nên nhiệt tình, nháo nhào bắt đầu chăm chỉ làm việc, thái độ ngay ngắn hơn trước rất nhiều, đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn khiến cho bọn họ nghiêm túc.

Cuộc thí nghiệm diễn ra vô cùng sôi nổi, Từ Ly thấy ở đây có lẽ không cần đến cô nữa nên mang theo đơn thuốc giả mà Lâm Thần đưa cho đi ra ngoài.

Từ Lý vẫy tay ra hiệu, hai người bảo vệ chạy đến chỗ Từ Ly. Từ Ly dặn dò bọn họ vài câu rồi đưa đơn thuốc giả cho một trong hai người cầm, sau đó phất phất tay, hai người bảo vệ không hề trông coi phòng thí nghiệm cốt lõi nữa mà, chạy từ từ đến phòng thí nghiệm thuốc ở xa phòng thí nghiệm cốt lõi.

Hai nhân viên bảo vệ này chính là người mà Từ Ly sắp xếp để trông chừng Lý Vinh trong phòng thí nghiệm, bọn họ đã nắm rõ thói quen sinh hoạt của Lý Vinh cho nên sau khi Từ Ly giao cho họ đơn thuốc giả và dặn dò kỹ lưỡng phải làm gì thì trong đầu hai người đại khái đã nghĩ sẵn cách để lừa Lý Vinh rồi.

Phòng thí nghiệm thuốc bên này, Lý Vinh vẫn còn nói chuyện cùng mấy người đồng nghiệp trầm tĩnh ít nói về việc ở trong phòng thí nghiệm khó chịu đến mức nào, tóm lại là trong tinh thần chống dịch, muốn biến mấy người này trở thành người của mình.

Mặc dù Lâm Thần đưa ra điều kiện đãi ngộ còn tốt hơn, thế nhưng Lý Vinh đã leo lên thuyền địch, muốn xuống cũng không phải dễ dàng, chủ yếu là hắn ta cũng không có dũng khí và khả năng để làm kẻ hai mặt và phản bội.

“Cậu nghĩ ông chủ yêu cầu chúng ta đưa cái gì sang?”

“Không biết, đừng hỏi nhiều nữa. Đem nó đưa cho người phụ trách phòng thí nghiệm là được rồi, không liên quan gì đến chúng ta.”

Lý Vinh vừa làm công tác xét nghiệm hằng ngày, vừa cùng vài người khác trong phòng xét nghiệm nói về việc ở trong này rất tệ. Tuy nhiên người chịu nghe lời hắn ta nói càng ít, nên Lý Vinh cảm thấy cuộc đời của mình có hơi mờ mịt.

Nhưng lúc này, hắn ta mơ hồ nghe thấy hai giọng nói quen thuộc nói về chủ đề khiến hắn ta cảm thấy hết sức hứng thú, là nhắc đến người phụ trách phòng thí nghiệm, không phải Lý Vinh. Từ Ly cũng không có khả năng sắp xếp được như vậy. Người phụ trách phòng thí nghiệm mà Từ Ly sắp xếp, chính là người tên là Lưu Thanh Hà.

Hai nhân viên bảo vệ do Từ Ly phái đến đã sớm xuất hiện trước mặt những người trong phòng thí nghiệm, người chú ý đến bọn họ nhất là Lý Vinh, hắn ta nhìn chằm chằm vào đơn thuốc giả mà hai nhân viên bảo vệ đưa cho Lưu Thanh Hà, Lý Vinh biết cơ hội của mình đã tới rồi, cuối cùng hắn ta cũng có thể làm được điều mà nội gián phải làm!

Hai nhân viên bảo vệ được Từ Ly phân phó nên cũng nhanh chóng rời đi, đây cũng là để cho Lý Vinh tăng thêm lòng dũng cảm, nếu họ ở đây có lẽ tên Lý Vinh này còn không có lá gan ra tay đâu.

Sau khi đợi bọn họ đi khỏi, Lý Vinh liền bỏ việc đang làm chạy tới bên cạnh Lưu Thanh Hà mà cười nịnh nọt hỏi: “Tổ trưởng Hà, bọn họ vừa đưa anh cái gì vậy?

Lưu Thanh Hà vốn là người say mê nghiên cứu khoa học, nên mặc dù không thích cái miệng phiền phức và khuôn mặt nịnh nọt của Lý Vinh nhưng vẫn lấy ra đơn thuốc giả và nói: “Đây là phương pháp điều chế cuối cùng của Thủy Túy Đan phiên bản đơn giản hoá, các cậu cũng cầm lấy xem đi, từ hôm nay trở đi công việc chủ yếu của phòng thí nghiệm thuốc chúng ta là kiểm tra đo lường các thành phần trong thuốc này.”

Lý Vinh chưa bao giờ nghĩ rằng đơn thuốc này lại dễ dàng đến tay hắn ta như vậy, là một sinh viên y khoa, cộng thêm chỉ số thông minh của hắn ta ở phương diện y thuật cũng đủ cao, cho nên chỉ cần nhìn vài lần, Lý Vinh đã thành công nhớ tất cả các thành phần dược liệu trên đơn thuốc này!

Sau khi nhớ tất cả các loại thuốc trên đơn thuốc giả, rốt cuộc Lý Vinh không kìm chế được, hắn ta đem phương thuốc giả trả lại cho Lưu Thanh Hà sau đó xin phép Lưu Thanh Hà cho nghỉ: “Tổ trưởng, đột nhiên tôi thấy bụng hơi khó chịu, tôi đi vệ sinh một lát rồi quay lại!”

Nói xong Lý Vinh chạy ra khỏi phòng thí nghiệm thuốc, thật sự không biết hai nhân viên bảo vệ kia không hề đi xa, bọn họ đang trốn ở một góc đằng sau chờ Lý Vinh đi ra ngoài, trông thấy hắn ta lén lén lút lút chạy ra từ phòng thí nghiệm thuốc, rõ ràng là định đi báo tin cho người ngoài!

Vì vậy hai nhân viên bảo vệ lập tức đi theo, mặc dù Lý Vinh thông minh nhưng so với hai người bảo vệ kia vẫn còn kém xa, bọn họ đi theo sau không hề khiến Lý Vinh cảm thấy nghi ngờ, mãi cho đến khi Lý Vinh đi tới nhà vệ sinh, ba người mới ngừng lại.

Lý Vinh bước vào nhà vệ sinh, hai nhân viên bảo vệ bắt đầu đứng ngoài cửa nghe lén hắn ta gọi điện thoại cho người nào đó, họ chỉ nghe thấy Lý Vinh nói một cách kính cẩn với người ở đầu dây bên kia sau khi nghe điện thoại: “Cô Trần, tôi đã lấy được thứ cô muốn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.