Con Rể Quyền Quý

Chương -39



Chương 39





Chương 39 Có phái anh tìm đến hay không?







Một đám thành viên thuận tay quơ lấy đồ vật hoặc băng ghế, hoặc chai rượu bên cạnh, giơ tay lên xông về phía Trương Thác.



Trương Thác đứng ở đó, nhìn những thành viên tổ chức ngầm đang xông lên kia, vặn vặn cổ, lẩm bẩm: “Ồ, lâu lắm rồi cũng không ra tay, có cảm giác không được quen cho lãm.” Đang nói đến đây, Trương Thác đạp cho tên thành viên tổ chức chạy đầu tiên đến trước mặt mình ngã lăn xuống đất, cùng lúc khi thành viên tổ chức này bay ra ngoài, nện lên người mấy tên đồng bọn.



Nhất thời, trong sảnh lớn quán bar vang lên âm thanh “bịch bịch”, đây là âm thanh phát ra do nắm đấm đánh lên da thịt.



Lôi Công và Độc Xà, giờ phút này đều trợn to hai mát, bởi vì bọn họ nhìn thấy, hơn trăm tên thuộc hạ của mình, thế mà lại không có cách nào tổn thương được người thanh niên này, ngược lại còn bị người thanh niên này đánh cho lăn lộn đầy trên mặt đất.



Nắm đấm của Trương Thác rất cứng, gần như một đấm đã có thể khiến cho một người ngã xuống mặt đất không bò dậy nổi.



Hơn một trăm năm mươi người, chẳng qua chỉ mất thời gian hơn năm phút đã bò hết trên mặt đất, rên rỉ đau đớn, phóng tầm mắt nhìn ra, ngoại trừ Trương Thác và ba ông trùm của Thanh Diệp ra, không còn bất kỳ ai nữa hết.



Giờ phút này, ánh mắt đám người Lôi Công nhìn Trương Thác giống như vừa gặp ma vậy, bọn họ lăn lộn mấy chục năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật như vậy, một người đánh hơn trăm người, nếu thuyết thư có kể chuyện này ra ngoài, chắc cũng chẳng có mấy người tin nhỉ? Trương Thác vẫy tay, quệt mồ hồi trên trán, thở dài một hơi: “Thật sự là đã lâu lắm rồi không vận động mới ra nhiều mồ hôi như vậy.”



Trương Thác vừa nói vừa cất bước đi về phía Lôi Công, chân anh giẫm lên thân những thành viên tổ chức kia, những người bị anh giãm lên ngay cả việc lên tiếng cũng không dám, trong ánh mắt bọn họ nhìn Trương Thác tràn đầy sợ hãi, bọn họ chưa bao giờ tưởng tượng ra, trên thế giới này lại còn có nhân vật khủng bố như vậy.



Trương Thác nhìn Lôi Công, mặt tươi cười: “Cho ông một cơ hội, ai bảo các ông đi đối phó tôi, nói ra đi, tôi đảm bảo sẽ để lại mạng sống cho các ông.”



Trán Lôi Công đổ đầy mồ hôi, đối mặt với người như vậy, dù ông ta là người đứng đầu một tổ chức ngầm, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, sức mạnh và số người mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo, đứng trước mặt đối phương đều không đáng được nhắc đến.



Lôi Công bây giờ, thậm chí còn cảm thấy mình thật buồn cười khi muốn đi đối phó một nhân vật như vậy, hơn một trăm năm mươi người, bây giờ tất cả đều nằm trên mặt đất, không bò dậy nổi.



“Tôi nói.’ Độc Xà sầm mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn chòng chọc vào Trương Thác, trong lòng Độc Xà đã suy nghĩ đến hơi mười phương pháp, làm thế nào để bẫy chết người thanh niên trước mặt mình, nhưng Độc Xà phát hiện ra, bản thân mình không có can đảm hoặc là nói, hoàn toàn không làm được, đứng trước thực lực tuyệt đối, những cái vẫn được gọi là thủ đoạn của mình, chẳng qua chỉ là một trò hề.



“Không được nói!” Lôi Công hét lớn một câu: “Thanh Diệp chúng ta có thể đặt chân ở Ngân Châu mấy chục năm nay, chính là nhờ vào quy tắc, vào uy tín!”



“Ông biết không, trước kia tôi làm việc, có một quy tắc.” Trương Thác ung dung bước tới, chậm rãi đi về phía Lôi Công: “Gặp phải cục xương khó gặm nhất, đầu tiên cứ giết chết, sau đó lại nhìn xem có aï còn cứng rắn như vậy nữa không, đều phải chết!” Trương Thác đột nhiên tung một đấm, năm đấm này trong mắt Lôi Công, nhanh đến mức không thể nhìn thấy rõ ràng được.



“Rầm!” “Không được cử động!” Cửa lớn quán bar đang đóng chặt lại bị người ta đạp mở lần nữa, một tiếng quát lanh lảnh từ trước cửa quán bar vang lên, Trương Thác hoàn toàn không cần phải quay sang nhìn cũng đã biết người đến là ai rồi, trong giây phút này, Trương Thác ngay cả đầu cũng không quay lại đã vọt qua bên cạnh Lôi Công, vẻn vẹn chưa đến một giây đã nhận rõ phương hướng, dựa vào tốc độ cực kỳ nhanh đã biến mất trong sảnh lớn quán ba, rời khỏi từ cửa sau.



Hàn Văn Tĩnh đá văng cửa lớn quán bar, cầm súng lục trong tay, chỉ thấy một bóng người biến mất trước mắt mình, ngay cả hình dáng cũng không nhìn thấy rõ ràng.



Đôi mắt đen của Hàn Văn Tĩnh lạnh lùng quét nhìn toàn bộ sảnh lớn quán bar, khi cô ta nhìn thấy người nằm đầy trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Đánh nhau bằng vũ khí quy mô lớn! Thanh Diệp, các ông thật sự là coi trời bằng vung!” Hàn Văn Tĩnh lấy bộ đàm ra, đứng ngay tại chỗ gọi thêm người chạy đến quán bar Dạ Sắc.










Những thành viên tổ chức ban đầu cứ nhìn thấy cảnh sát thì đau đầu, hôm nay khi nhìn thấy Hàn Văn Tĩnh, tất cả đều lộ ra nụ cười, cảm thấy cực kỳ thân thiết! Trương Tháo rời khỏi quán bar Dạ Sắc †ừ cửa sau, vươn tay gãi đầu một cái: “Con hổ cái này, tại sao lần nào cũng xuất hiện vào giây phút quan trọng như vậy?” Trương Thác vừa mới rời khỏi quán bar Dạ Sắc không bao xa đã nhận được tin nhắn của Hàn Văn Tĩnh.



“Anh đang ở đâu?” “Ở nhà đó cô cảnh sát.” “Bây giờ đến Cục Cảnh sát một chuyến, ngay lập tức!” Trương Thác lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, chậm rãi đi về phía Cục Cảnh sát.



Đợi đến khi Trương Thác đi đến Cục Cảnh sát, đã năm giờ chiều rồi, lời khai liên quan đến việc hơn trăm người đánh nhau bằng vũ khí ở quán bar Dạ Sắc đều đã ghi chép xong xuôi.



“Sao vậy, hỏi ra được gì rồi?” Hàn Văn Tĩnh cầm một tách trà nóng hỏi nhân viên cảnh sát trực ban.



“Không có.” Nhân viên cảnh sát lác đầu: “Bọn họ chẳng chịu nói bất kỳ cái gì cả, tôi nghi ngờ có liên quan đến Hắc Lôi, Thanh Diệp bọn họ có hơn một trăm người, cũng chỉ có người Hắc Lôi mới dám đến quán bar Dạ Sắc đánh một trận sống mái với bọn họ, hơn nữa lần trước những người thăm dò tin tức của Thanh Diệp cũng có bóng dáng của Hắc Lôi.



Hàn Văn Tĩnh hừ lạnh một tiếng: “Đợi tên họ Trương kia đến đây sẽ biết ngay thôi!” Hàn Văn Tĩnh vừa nói dứt câu, đã nghe thấy giọng nói của Trương Thác vang lên từ đằng sau lưng.



“Cô cảnh sát, có chuyện gì vậy?” Trương Thác mặc áo may ô màu trắng, quần bãi biển, đứng đằng sau Hàn Văn Tĩnh.



Nhân viên cảnh sát vừa ghi chép xong nhìn thấy Trương Thác, lập tức giơ ngón †ay cái với Trương Thác, cậu ta chính là người ngày đó xông vào phòng làm việc của đội điều tra hình sự, nhìn thấy cảnh tượng kia.



Đối với nhân vật lợi hại có thể hạ gục được nữ bạo chúa của đội điều tra hình sự như Trương Thác, cậu ta vô cùng khâm phục.



“Đi theo tôi!” Hàn Văn Tĩnh trừng mắt lườm Trương Thác, dẫn đầu đi về phía phòng làm việc của đội điều tra hình sự.



Trương Thác chẹp chẹp miệng, lắc đầu lắc vai đi theo sau.



Trương Thác đi vào phòng làm việc của đội điều tra hình sự, chỉ thấy Hàn Văn Tĩnh ‘rầm” một tiếng, đóng cửa phòng làm việc lại.



Nhân viên cảnh sát bên ngoài phòng làm việc nghe thấy âm thanh đóng cửa thì vẻ mờ ám hiện lên trên mặt.



“Cô cảnh sát, cô gọi tôi đến có chuyện gì vậy?” Trương Thác không khách sáo đi tới ngồi xuống ghế sô pha, gác chân lên vắt chéo.



“Họ Trương kia, anh bớt giở trò gian trá với tôi đi!” Hàn Văn Tĩnh đập tay lên bàn trà trước mặt Trương Thác, giận dữ quát một tiếng: “Nói, có phải anh tìm người của Hắc Lôi đến hay không hả?” “Hắc Lôi gì cơ?” Trương Thác lộ ra vẻ nghi ngờ.



“Đừng có giả vờ với tôi! Tôi đã điều tra anh rồi, anh ở rể nhà họ Lâm, tôi nghĩ với thân phận của nhà họ Lâm, đi mời Hắc Lôi ra tay, hẳn là không có vấn đề đúng không? Anh thật sự không chịu từ bỏ ý đồ, an ninh trật tự xã hội cũng vì có những loại cặn bã như anh tồn tại, mới khó duy trì như vậy đấy!” Hàn Văn Tĩnh nhìn chằm chằm Trương Thác.



“Tôi nói này cô cảnh sát, cô có thể đừng tùy tiện vu khống tôi như vậy không, Hắc Lôi cái gì, tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả!” Trương Thác tỏ vẻ mặt thành thật nói, anh thật sự không biết Hắc Lôi là cái thứ gì.



“Ha!” Hàn Văn Tĩnh cười một tiếng giễu cợt: “Anh có thể kết thù kết oán với Thanh Diệp, chẳng lẽ không biết ông trùm tổ chức ngầm của tỉnh Ninh sao?” “Không biết.” Trương Thác quả quyết lắc đầu, thầm nghĩ, chẳng trách mình chưa từng nghe đến Hắc Lôi gì cả, còn tưởng rằng đó là tổ chức sát thủ quốc tế vừa mới xuất hiện nữa cơ, kết quả lại là một tổ chức ngầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.