Chương 53
Chương 53 Cái gì gọi là tàn nhân.
Vừa nghe thấy bẻ gấy tay chân, Dương Phong và Toàn Cường đều mềm nhữn hai chân, có cảm giác không thể đứng vững.
Giọng nói của Toàn Cường cũng hơi run rẩy: “Bà… bà đừng có quá đáng, biết anh Thành của tôi là ai không! Anh ấy là con trai của Chủ tịch Tập đoàn Thành Đại đấy, nếu mấy người động vào anh ấy chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu!”
“Tập đoàn Thành Đại? Cái doanh nghiệp hạng ba kia á?” Người phụ nữ trung niên dửng dưng bật cười: “Cậu em à, hôm nay cho dù ba của cậu có đứng ở đây, không dập đầu mấy cái cũng đừng mong đi được, một phút trôi qua rồi, đây là các người tự chọn đấy, cho chúng nó tàn phế đi!”
Người phụ nữ trung niên vung tay lên, mấy tên đàn ông mặc âu phục đi về phía
đám người Trương Thành, siết nắm tay khiến khớp xương phát ra tiếng vang, âm thanh này lọt vào tai đám người Trương Thành giống hệt như tiếng xương mình bị gãy.
Trước cửa phòng vệ sinh của sòng bạc, Trương Thác kéo quần lên, mới vừa đi ra đã thấy trong đại sảnh tụ tập hơn bốn mươi tên cao to mặc âu phục.
“Chậc chậc.” Trương Thác tìm một cái sofa ngồi xuống: “Còn có người gây chuyện ở sòng bạc à?”
Anh vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Từ Uyển vang lên trong đám người.
Trương Thác thay đổi sắc mặt tìm một vòng khắp nơi, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Từ Uyển, anh không chần chừ nữa, bước nhanh về phía đám đàn ông mặc âu phục.
Đám người này nhốn nháo vây thành một vòng, trong một chốc Trương Thác cũng không chen vào được, nghe trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng thét chói tai của Từ Uyển, Trương Thác thầm thấy lo lắng rống to một tiếng.
“Dừng tay hết cho ông!”
Tiếng rống phát ra từ miệng Trương Thác khiến người ta cảm giác như sấm sét nổ vang bên tai, đâm nhức cả màng nhĩ.
Đám người lộn xộn này vì tiếng rống to của Trương Thác mà đều dừng lại theo bản năng, chỉ vì tiếng hô thật sự rất có khí thế, giống như người bên trên chèn ép người bên dưới khiến người ta không thể không phục tùng.
Trương Thác thấy thế thì thở phào, hai tay trái phải dùng sức đẩy hai tên cao to chắn trước mặt, xông vào trong đám người.
Trương Thác nhìn thấy hai tên đàn em của Trương Thành đã nằm bò dưới đất, trên quần áo bị giãm đầy dấu chân, khuôn mặt cũng bầm xanh bầm tím, mắt trái của Trương Thành bầm đen, chắc là bị trúng một quyền nặng.
Quần áo trên người hai cô bồ của đàn em Trương Thành hơi tả tơi, chỗ cổ áo bị xé rách mấy chỗ, ba người Từ Uyển đang ôm lấy nhau ngồi xổm dưới đất, quần áo trên người hơi nhăn nhúm, cũng may ba cô gái bảo vệ chỗ quan trọng trên người rất kín kẽ, không bị người ta chạm vào.
Tiếng con gái nức nở vang lên khiến Trương Thác phẫn nộ.
Ba người Từ Uyển cảm giác như người bên cạnh đều tản ra, các cô từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt đẫm nước mắt, khoảnh
khắc nhìn thấy Trương Thác, Từ Uyển như tìm được chỗ dựa, nhào vào lòng anh khóc lớn lên.
Trương Thác nhìn thấy đầu tóc của Từ Uyển đều rối tung, áo phông trắng sạch sẽ cũng bị túm đến nhăn nhúm.
Trên quần áo của Trương Khiết và Tôn Lam cũng có nếp nhăn.
“ồ, lại có một người lo chuyện bao đồng à?” Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Trương Thác thì cười khẽ.
“Được rồi, có anh ở đây” Trương Thác như không nghe thấy lời chị ta, vỗ nhẹ lưng Từ Uyển trấn an cô ấy.
Có lẽ vì Trương Thác xuất hiện khiến Từ Uyển có chỗ dựa, nên tiếng nức nở của cô ngày càng nhỏ lại.
“Tiểu Uyển nói anh nghe, khi nãy ai
chạm vào em?” Trương Thác nói chuyện rất nhẹ như sợ làm Từ Uyển hoảng hốt.
Từ Uyển chậm rãi ngẩng đầu đang vùi trong lòng Trương Thác lên, khuôn mặt phủ kín nước mắt, hàng lông mi dài cũng vương nước mắt.
“Anh rể… em… em không biết, em… sợ lắm” Giọng nói của Từ Uyển rất khẽ, còn đang run rẩy, khi nấy cô thật sự đã sợ chết khiếp, cô rất khó tưởng tượng nếu không phải Trương Thác đột nhiên xông đến thì bây giờ mình sẽ thành cái gì nữa.
“Không sao, không sao rồi.” Trương Thác nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Từ Uyển: “Anh rể tìm ra giúp em”
Trương Thác vẫy tay với Trương Khiết đứng bên cạnh, tuy Trương Khiết cũng sợ hết hồn, nhưng cô mạnh mẽ hơn Từ Uyển và Tôn Lam một chút.
“Chăm sóc con bé giúp anh.” Trương Thác nắm lấy hai vai Từ Uyển giao cô ấy cho Trương Khiết, sau đó xoay người nhìn một vòng, cất tiếng hỏi: “Ai mới ra tay?”
Giọng nói của Trương Thác không lớn nhưng rất nặng nề, tựa như đang chất vấn.
“Chú em, hình như cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình nhỉ?” Người phụ nữ lười biếng ưỡn người: “Bây giờ có lẽ không phải lúc cậu chất vấn chúng tôi đâu.”
“Ai ra tay?” Trương Thác không thèm nhìn chị ta một cái, ánh mắt anh tập trung trên người tên cao to đứng gần Từ Uyển nhất.
Trong ánh mắt Trương Thác lóe lên sự tàn nhẫn và sát khí, còn mang theo vẻ khinh thường mạng sống, có biết bao nhiêu nhà quân phiệt dưới ánh mắt
Trương Thác đều sợ tới mức run rẩy, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, tên đàn ông mặc đồ đen này hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào mắt anh.
Gã ta vô thức lùi về sau hai bước, sau đó mới lấy lại tinh thần, bị ánh mắt của người khác dọa đến lùi lại thế này khiến gã ta cảm thấy cực kỳ mất mặt, rống to với Trương Thác: “Là ông đây đấy, mày có thể làm gì hả… AI”
Gã ta còn chưa dứt lời đã tru tréo đau đớn, tiếng kêu thảm này đâm nhức màng nhĩ người nghe.
Hai tay của gã đàn ông bị Trương Thác bẻ gấy, hai cái xương khớp sắc bén đâm qua làn da trên cánh tay, máu phun khắp người gã ta, cảnh này khiến những tên cao to thường xuyên đánh đấm liều mạng cũng vô thức nhắm mắt lại không dám nhìn thẳng, Tôn Lam nhát gan cũng thét chói tai.
Trương Thác vừa mới buông lỏng tay, gã đàn ông bị bẻ gãy tay lập tức ngã xuống đất, đau đến hít sâu một hơi rồi lăn lộn.
Người phụ nữ vẫn ra vẻ không quan tâm cũng lùi về sau mấy bước.
Trương Thác bẻ gãy cánh tay một người như vừa làm chuyện vặt vãnh, đưa mắt nhìn một gã mặc âu phục khác: “Còn ai ra tay nữa? Anh à?”
Gã ta thấy Trương Thác nhìn mình thì sợ hãi cúi thấp đầu, cảnh khi nãy đã dọa bọn họ sợ đến vỡ mật rồi, bọn họ a94 bao giờ nhìn thấy cảnh bẻ gãy tay như thế đâu.
“Anh có ra tay không?” Trương Thác nhẹ giọng hỏi.
Tên cao to đang cúi thấp đầu dùng sức lắc đầu.
“Tôi không tin.” Trương Thác mỉm cười, đưa tay nắm lấy tay đối phương bẻ mạnh một cái.
“AI” Lại một tiếng hét thê thảm vang lên.
Trương Thác buông tay đi tới chỗ người tiếp theo.
Tôn Lam ở một bên thật sự không nhịn được nữa, ọe một tiếng rồi nhoài người dưới đất bắt đầu nôn khan.
Bây giờ hai đàn em của Trương Thành và bạn gái của họ đều không dám nhìn Trương Thác, bọn họ vẫn nhớ rõ khi nấy mình châm chọc Trương Thác thế nào, cái này đâu phải là người, rõ ràng chính là một tên ma quỷ! Vậy mà mình lại còn nói anh ta là đồ hèn nhát?
Nếu anh cũng là đồ hèn nhát, vậy mình là cái gì chứ?
Bây giờ người phụ nữ trung niên đứng một bên đã cảm thấy người đàn ông trước mặt như một ngọn núi lớn, không ngừng đem lại áp lực cho mình, nếu mặc cho anh cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn mình sẽ bị chèn ép đến sụp đổ, chị ta không chịu được bầu không khí như vậy, hét lớn một tiếng: “Đủ rồi!”