Con Rể Quyền Quý

Chương 114





Ngông cưöng ngang ngượ Triệu Thiến vừa nhìn thấy năm người đàn ông cao lớn này đã giống như nhìn thấy vị cứu tỉnh vậy.

“Anh Hổ, mau đánh chết anh ta đi! Đánh chết anh tai”

Người được gọi là anh Hổ là một người đàn ông cao lớn đầu trọc, đồng thời cũng là người dẫn đầu những người này, anh ta liếc mắt nhìn gương mặt sưng đỏ của Triệu Thiến, đi thắng về phía Trương Thác đang ngồi ở kia, nhìn anh từ trên cao xuống: “Ranh con, mù mắt mà lại đến đây gây chuyện à?”

Sau khi Trương Thác nhìn thấy những người đàn ông cao lớn này, trên mặt hiện ra chút biểu cảm thất vọng: “Lý Giang, anh nói muốn cá chết lưới rách với tôi, chính là tìm những người này đến đây đe dọa tôi sao?”

Trương Thác cảm thấy nực cười.

Đừng nói những người này cộng lại cũng không phải là đối thủ của Trương Thác, cho dù hôm nay, Trương Thác chỉ là một người bình thường ngồi ở đây, anh cũng không sợ, bởi vì anh biết rõ Lý Giang không dám để cho những người này ra tay với mình.


Chức vụ này của Lý Giang vô cùng được xã hội quan tâm, nếu hôm nay ông ta gây ra chuyện gì lớn, ông ta đừng nghĩ đến chuyện có thể ngồi yên trên vị trí này nữa.

Lý Giang là một người tham lam, người tham lam, làm sao có được can đảm muốn cùng cá chết lưới rách với mình cơ chứ?

Huống hồ là vì một người tình, lại đi làm chuyện cá chết lưới rách sao?

Nụ cười thất vọng trên mặt Trương Thác kèm theo giọng điệu không thèm để ý khiến cho anh Hổ vô cùng khó chịu, anh ta bóp bóp nắm tay: “Ranh con, mày cho rằng ông đây không dám đánh mày sao?”

“Đúng” Trương Thác không chút do dự gật gật đầu với anh Hổ: “Hôm nay tôi sẽ ngồi ở đây, nếu anh dám đánh tôi thật, tôi mới coi anh là đàn ông”

“Mày..” Anh Hổ bị Trương Thác khích như vậy, giơ nắm đấm lên, đang định đánh lên mặt Trương Thác.

“Dừng tay!” Lý Giang vội vàng kêu lên một tiếng, ngăn cản anh Hổ, Trương Thác đoán không sai, ông ta không dám đánh người, không dám làm to chuyện này.

Nắm đấm của anh Hổ dừng trước mặt Trương Thác, anh ta oán hận trợn mắt nhìn Trương Thác.

Trương Thác giống như đang khiêu khích chớp chớp mắt với anh Hổ: “Quả nhiên anh không tính là đàn ông được”

“Mày..” Anh Hổ đang định mở miệng mắng lại thì bị Lý Giang ngăn cản.

Lý Giang từ trong bể bơi đi ra, đi đến trước mặt Trương Thác: “Ranh con, anh biết rõ thân phận của tôi, tôi cũng không sợ nói cho anh biết, anh vì tiền cứu trợ cô nhi viện mà đến đây, cho dù hôm nay tôi đưa tiền cho bọn họ, tháng sau anh lại tìm đến chỗ tôi lần nữa à? Anh cảm thấy hôm nay anh làm những chuyện này, bọn họ có thể yên ổn hưởng thụ số tiền cứu trợ này sao? Nhìn những người này của tôi đi, tự bản thân anh suy nghĩ cho thật kỹ”

Anh Hổ cười ha ha một tiếng: “Ông đây còn tưởng là nhân vật ghê gớm nào tìm đến cửa, kết quả là vì đám người già cả ốm yếu kia sao, ranh con, bây giờ mày ngoan ngoãn dập đầu mấy cái cho ông đây, nếu không ngày nào ông đây cũng đến cô nhi viện lượn một vòng, đe dọa những người bạn nhỏ chính là chuyện mà ông đây yêu thích nhất đấy”


Anh Hổ nói xong, đám anh em của anh ta cũng cười săng sặc.

“Các cậu nói xem bà già kia có thể chống đỡ được mấy nắm đấm của tôi?” Anh Hổ giơ nắm đấm lên.

“Tôi đoán một đấm.”

“Không, tôi đoán hai đấm, không tin lát nữa cứ đi đánh thử một đấm mà xem”

Tần Âm nghe thấy những lời này, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy: “Các anh quả thật không phải con người!”

Anh Hổ duỗi tay chỉ vào mặt Tân Âm: “Em gái này, em im đi cho ông, ở đây không đến lượt em nói chuyện! Nếu chọc đến ông đây, em vừa bước ra khỏi cửa, ông đây sẽ đè em luôn đấy, có tin không hả?”

“Ha ha ha ha, đè hay lắm, đại ca anh chơi xong rồi, để lại cho mấy anh em một ngụm canh nhé” Đằng sau anh Hổ vang lên một tràng cười bỉ ổi Tần Âm tức giận nghiến răng, nhưng lại không biết phải đáp trả như thế nào, nước mắt sắp trào ra đến nơi.

“Bớt giận đi, tôi trả thù cho cô” Trương Thác cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Tân Âm, nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Âm, cười với cô ta Có sự dỗ dành của Trương Thác, cảm xúc của Tần Âm cũng ổn hơn rất nhiều Lý Giang thấy cả Trương Thác và Tân Âm đều im lặng không nói, tiếp tục lên tiếng: “Ranh con, thế giới này ấy à, là thế giới của người có tiền, không phải là thế giới của những người giả vờ trong sạch như các anh, nhìn thấy chuyện không hài lòng là lập tức xuất hiện chống đối, những kẻ có tiền quyên góp kia còn chưa thò đầu ra, anh nói xem anh xuất hiện làm gì? Rời khỏi đây, tôi sẽ coi như tất cả chưa từng xảy ra, nếu không, anh cũng phải suy nghĩ cho cẩn thận, hôm nay anh đến, là giúp cô nhi viện này hay là hại cô nhi viện này, hoa quả tươi đủ chỉ tiền thuốc men cho bọn họ sao?”

Một chiếc xe Honda Accord đỗ lại trước cửa biệt thự, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên mặc tây phục bước xuống xe.

Ngay lúc đó, hai chiếc xe cảnh sát hú còi nh ỏi cũng chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự.

Lý Giang vừa nhìn thấy người đàn ông trung niên từ trên ô tô bước xuống đã thay đổi sắc mặt, quấn một chiếc áo choàng tắm, vội vàng chạy ra cửa biệt thự đón tiếp.

“Giám sát Trịnh, ngọn gió nào thổi ông đến đây vậy?”


Giám sát Trịnh liếc mát nhìn bộ đồ Lý Giang đang mặc, bên dưới áo choàng tắm chỉ có một chiếc quần bơi, nhíu mày: “Lý Giang, anh cũng thật khiến cho tôi mở rộng tầm mắt đấy, mua một căn biệt thự lớn như vậy, lão Trịnh tôi cũng không dám nghĩ đến”

Trong hiệp hội, địa vị của giám sát tương đương với khâm sai đại thần thời xưa.

Lý Giang cười nịnh một tiếng: “Giám sát Trinh, ông xem ông nói gì vậy, căn nhà này.

không phải của tôi, là của một người bạn của tôi “Vậy sao?” Giám sát Trịnh hừ lạnh một tiếng, lấy một tập tài liệu ra, ném thẳng vào người Lý Giang.

Lý Giang nhận tài liệu, chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt đã trắng bệch Trong tập tài liệu này viết đầy tất cả những tài khoản ngân hàng của ông †a, bao gồm cả những ngân hàng ở nước ngoài, bên trong có bao nhiêu tiền tiết kiệm, còn có những căn nhà đứng tên Lý Giang, không sót cái nào.

“Giám sát, chuyện này..” Lý Giang có chút choáng váng, những thứ này, ông ta tự nhận mình đã làm vô cùng bí mật, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị người ta phát hiện.

“Anh còn có gì để giải thích hả?” Giám sát Trịnh nhìn chảm chäm Lý Giang: “Nếu như không ‘y thì đến Cục Cảnh sát uống trà đi, hiệp hội chúng tôi đều bị loại người như anh hãm hại rồi!”

“Giám sát Trịnh, đây đều là hiểu lâm mà, là hiểu lầm, những thứ này không có chút quan hệ gì với tôi cả, chắc chản là có người hãm hại tôi!” Lý Giang cuống quýt giải thích “Hãm hại anh? Anh Trương lại hãm hại anh sao?” Giám sát Trịnh trưng vẻ mặt thật là nực cười





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.