Con Rể Quyền Quý

Chương 1182



Chương 1182:





“Trương Thác, đền tội!” Người của Hội Thần Ẩn đánh về phía Trương Thác.





Ở dưới một chưởng này của đối phương khiến cho Trương Thác cảm giác tất cả đường lui về phía sau đều bị chặn hết, khí tức trong cơ thể hoàn toàn bị áp chế tứ phía, căn bản không nào thể phát ra.





Cảm giác bất lực lúc trên đảo, lại một lần nữa tràn ngập trong lòng Trương Thác.





Trên thế giới này luôn luôn không thiếu kẻ mạnh, chỉ là bản thân từ trước đến nay gặp được quá ít!





Trương Thác đút tay vào túi, năm lấy chiếc điện thoại di động kiểu cũ, bóp thật mạnh, chiếc điện thoại di động kiểu cũ trong tay Trương Thác lập tức hóa thành bột mịn.





Động tác mờ ám nhỏ này của Trương Thác, ngay lập tức đã bị tên cầm kiếm chú ý tới, gã dùng tay túm lấy ngực Trương Thác, đồng thời hét lên: “Cậu vừa làm cái gì vậy!”





Trương Thác bị đối thủ đánh văng xa vài mét, ngã trên nóc một cửa hàng khác.





Trương Thác chỉ cảm thấy cổ họng có chút ngọt, phun ra một ngụm máu, nhưng trên mặt lại hiện lên ý cười.





“Chỉ là một con kiến mà thôi, nó làm cái gì cũng không quan trọng, trước tiên lấy linh thạch đi” Một tên khác của Hội Thần Ẩn nói, chỉ thấy gã ta nhẹ nhàng nhảy dựng lên, sau đó đến trước mặt Trương Thác, đánh một chưởng lên đầu anh.





Trước mắt Trương Thác tối sầm, toàn thân không biết bất cứ cái gì nữa, trực tiếp ngã xuống.





Khoảnh khắc trước khi hôn mê, trong lòng Trương Thác chỉ có một cảm giác, nhục nhã!





Những người này coi anh như con kiến, bọn họ đánh chửi tùy thích!





Bốn người bọn họ, không thèm nhìn Trương Thác đã ngất đi, kiếm khí bắt đầu tản đi trong thanh kiếm mà người kia cầm.





“Tiếp theo làm gì bây giờ? Trực tiếp giết chết tên nhóc này thì e rằng phía trên sẽ có người phản đối, dù sao cậu ta cũng là người của Hội Thần Ẩn, lần này ra tay tuy rằng không theo trình tự, nhưng có thể coi như có lý do”





“Cũng không phải là không thể giết, chỉ có điều, bốn người chúng ta không thể tự mình ra tay được” Người cầm kiếm nói.





“Ý của cậu là, giao cho Chúc thị? Cái này sợ rằng cũng không thỏa đáng, nếu như chuyện này bị bại lộ, e rằng bốn người chúng ta đều không thoát khỏi liên quan”





“Đúng vậy, hơn nữa con chuột này là do Ma Y chọn vào, nếu như làm gì quá đáng, chỉ sợ người kia không dễ dàng chịu để yên như vậy”





“Muốn nghĩ được kế sách vẹn toàn thì chỉ có thể giết cậu †a, bốn người chúng ta nói ra cũng là quang minh chính đại”





Ba người mỗi người một câu, cuối cùng ánh mắt nhìn sang tên cầm kiếm, đợi hắn nói.





Tên cầm kiếm cười nói: “Đương nhiên không thể giao cậu †a vào tay thị tộc, mấy người không nhế đã quên đi sự tồn tại của địa ngục ư?”





Khi tên cầm kiếm thốt ra hai từ địa ngục, ba người còn lại đều ngây người, kinh sợ thốt lên, trong mắt gã có chút kinh hãi, nơi có thể khiến cả ba người đều sợ hãi như vậy, có thể tưởng tượng được nơi này kinh khủng đến mức nào.





Địa ngục mà theo như tên mang kiếm nhắc đến chỉ là một nhà tù ở trong hội Thần Ẩn, nơi đó đã tồn tại rất lâu, không ai biết nhà tù đó được xây dựng vào lúc nào, từ trước đến nay người một khi đã tiến vào đó đều không bao giờ trở ra, mà địa ngục này cho tới ngày hôm nay, đã gần một trăm năm không mở rồi, chỉ có những kẻ tội ác tày trời mới bị hội Thần Ẩn giam cầm trong chính giữa địa ngục này.





“Cậu nói, muốn đưa thằng nhãi này vào trong địa ngục?”





“Đương nhiên” Tên cầm kiếm cười lên một tia tàn nhãn, nói: “Cậu ta không phải được mệnh danh là quân vương địa ngục sao, vậy thì đem cậu ta vào trong chính địa ngục đó là tốt rồi! Xem tên quân vương địa ngục đó, thực sự ở trong địa ngục thì sẽ sống thế nào ở một nơi như vậy đây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.