Con Rể Quyền Quý

Chương 1208



Chương 1208:





Bọn họ phỏng đoán việc Trương Thác để bản thân khởi động cuộc phiêu dạt hòn đảo có liên quan đến Chúc Thị. Tuy là có thể liên tưởng đến nhưng bây giờ đám người Vị Lai không làm được việc gì hết. Xét về thực lực, bọn họ hiểu rõ mình còn kém hơn thị tộc rất nhiều. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là nâng cao thực lực.





Toàn bộ thế giới ngầm bởi vì sự bí mật của thị tộc, sự chìm nghỉm của đảo Ánh Sáng mà dấy lên một cơn sóng lớn, sau đó rơi vào phẳng lặng.





Sau khi Thị tộc ra đời không hề có ai chiếm trước địa bàn như thế lực ngầm nghĩ, mà chọn cách chấm dứt chiến tranh, cũng không dám làm xăng. Cứ như vậy, cả thế giới ngầm của Đại Nam nghênh đón một sự yên lặng mà trước nay chưa từng có, ngay cả một xung đột nhỏ cũng không hề xảy ra.





Tuy là yên lặng nhưng mọi người đều hiểu rõ có thể sự im lặng này là khởi đầu của phong ba bão táp. Bởi vì tất cả mọi người đang đợi sau khi đảo Ánh Sáng bị đánh chìm, nhà họ Khương ở thành phố tuyên bố mở đại hội cổ võ thế gia Đại Nam.





Bây giờ cách đại hội cổ võ thế gia vẫn còn nửa tháng cuối cùng nữa, chỉ sợ trong lúc đó sẽ xảy ra chuyện lớn.





Tất cả mọi người đều chuẩn bị cho đại hội cổ võ thế gia.





Phía dưới sa mạc Sossusvlei Châu Phi xa xôi.





“Trương Thác, tiến bộ tốt nha” Người đàn ông thấp bé đang cầm một khúc xương động vật đi quanh Trương Thác, bước chân không ngừng, gã đã đấu với Trương Thác hơn bảy mươi chiêu rồi mà vẫn chưa phân cao thấp.





Bây giờ Trương Thác hoàn toàn không cần người khác chỉ cho nữa, tất cả mọi phương pháp đánh địch đều do tự anh suy xét. Kết quả mười ngày nay huấn luyện của Trương Thác chính là giao đấu được với người đàn ông thấp bé hơn bảy mươi chiêu.





Ý thức chiến đấu của Trương Thác không biết mạnh mẽ hơn mười ngày trước bao nhiêu lần.





Như chính Trương Thác đã từng nói bản thân bây giờ có thể hoàn toàn đánh bại bản thân của mười ngày trước. Nếu lại gặp mặt người trung niên mặc đồ đen kia của Chúc Thị lần nữa hoàn toàn có thể dùng hai chiêu để cướp mạng của ông ta. Cho dù gặp phải Thần Phạt Sử của hội Thần Ẩn thì ai thắng ai thua còn chưa biết trước được.





“Trương Thác, thiên tiêu thái tuế này của tôi tổng cộng có một trăm mười bảy loại biến hóa. Nếu cậu có thể hóa giải được toàn bộ thì có thể khiến tôi tâm phục khẩu phục. Bây giờ mới có bảy mươi tư chiêu, số còn lại càng mạnh hơn, cậu cẩn thận đó!” Người đàn ông thấp bé hét lớn một tiếng, giơ khúc xương lên, phóng về phía Trương Thác.





“Được thôi!” Trương Thác hét lớn một tiếng, cũng cảm một khúc xương động vật nghênh chiến.





Đám người Huyền Thiên Lân ngồi ở một bên, vừa ăn khoai tây chiên lần trước Trương Thác mang đến vừa uống cocacola, nấc cụt từng lúc.





“Anh cả, Trương Thác này, khả năng thiên bẩm tốt đấy, có thể học một biết mười. Tốc độ tiến bộ của cậu ta còn nhanh hơn tôi nghĩ”





“Đúng, ý nghĩ đối địch của cậu ta bây giờ trở nên rất rõ ràng. Nếu tiếp tục huấn luyện như vậy cũng không có kết quả gì quá lớn. Các cậu cho cậu ta cái gì đó mạnh hơn đi” Huyền Thiên Lân lại mở một chai coca, cười to.





“Để tôi” Người phụ nữ được người đàn ông thấp bé gọi là chị Po nhảy dựng lên, lao về phía Trương Thác, ra một chưởng vào sau lưng Trương Thác.





Ngay lúc một chưởng này của chị Po sắp đánh vào trên người Trương Thác, Trương Thác đột nhiên nghiêng người, vừa đúng lúc lộ ra người đàn ông thấp bé, vậy là chưởng này của chị Po đánh thẳng vào người người đàn ông thấp bé.





Chị Po và người đàn ông thấp bé nhìn nhau liên tục đổi chiêu.





“Trương Thác, thằng nhóc cậu thật đểu! Cố ý giả vờ không biết tôi xuất hiện rồi cho hai bọn tôi chém giết lẫn nhau à?” Gương mặt chị Po có nét cười.





Trương Thác nhìn một nam một nữ trước mắt thốt lên: “Hai người bắt nạt một mình tôi e là không hay cho lắm”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.