Con Rể Quyền Quý

Chương 1245



Chương 1245:





“Đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi.”





Lam rất hài lòng nhận lấy linh thạch, sau đó hét iếng: “Tất cả các người, giao toàn bộ linh thạch ra cho tôi!”





“Tôi giao, tôi giao, chỉ cần anh không giết tôi!” Một âm thanh thanh thúy vang lên.





Mọi người nhìn lại liền thấy bóng dáng một người phụ nữa tóc ngắn vô cùng nổi bật, run rẩy đi về phía Chu Lộc Lam.





Lâm Ngữ Lam không thích tham gia vào những chuyện tranh đoạt bảo vật như này, cô biết rất rõ, dựa vào sức lực của mình, căn bản là không tranh được với những người bị lợi ích làm mờ mắt này, cô vẫn luôn đứng ở trung tâm phòng khách, khi đám người đều vây quanh đám người Chu Lộc Lam, Lâm Ngữ Lam cũng đưa mắt nhìn sang, thân ảnh của đám người Chu Lộc Lam rất quen, trong mắt Lâm Ngữ Lam xuất hiện mấy tia nghi hoặc, cô luôn có cảm giác mình đã gặp qua những người này ở đâu đó rồi thì phải, hơn nữa còn không chỉ một hai lần.





Thân thể của người phụ nữ tóc ngăn run rẩy, đi đến trước người Chu Lộc Lam, trong tay cầm một khối linh thạch khoảng bốn centimet hình lập phương giao cho Chu Lộc Lam, trong mắt mang theo sự khẩn cầu: “Van xin anh đừng có giết tôi, cái gì tôi cũng không cần, cái gì cũng không cần…”





Có thể nhìn thấy, trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ này tràn đầy vẻ sợ hãi, cảnh tượng đẫm máu trước mặt đã dọa cô ta sợ vỡ mật.





Chu Lộc Lam hài lòng nhìn người phụ nữ nhận lấy linh thạch, đây là người thứ nhất sau khi mình thị uy đầu hàng.





Sau khi nhận lấy linh thạch, Chu Lộc Lam hài lòng gật đầu, mở miệng nói: “Tốt lắm, cô là người thông minh”





“Vậy… vậy… Người phụ nữ kia ngẩng đầu lên nhìn Chu Lộc Lam, vẻ mặt không xác định hỏi: “Vậy tôi có thể đi chưa?”





“Có thể, nhưng khối linh thạch này sẽ do hội Thần Ẩn chúng tôi thay cô bảo quản, chỉ cần cấp cao ra chỉ thị, tôi sẽ trả lại cho các người.” Chu Lộc Lam nói.





Lời nói này của gã, mọi người ở đây ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong đó, những người ở đây cũng không bị thiểu năng, có ai không biết trong lòng Chu Lộc Lam đang nghĩ cái gì chứ.





Người phụ nữ tóc ngắn kia sợ hãi gật đầu, bước nhanh ra khỏi cửa Thanh Đồng.





Chu Lộc Lam vuốt khối linh thạch trong tay, ánh mắt quét về phía những người thuộc thế lực ngầm còn lại, anh ta mở miệng nói: “Tiếp theo, là ai?”





Chu Lộc Lam cũng rất thông minh, gã không đặt mục tiêu lên người của thị tộc và đảo Ánh Sáng, người mà gã nhằm vào là người của các thế lực ngầm, lợi dụng lỗ thủng của quy định luyện khí, để chèn ép những người bình thường mới gia nhập thế giới luyện khí.





Những người thuộc thế lực ngầm phổ thông mới tiến vào thế giới luyện khí, đương nhiên là không có năng lực chống lại bốn người Chu Lộc Lam rồi, về phần ba thị tộc lớn bọn họ.





cũng sẽ không nhàn rỗi đi đối nghịch với hội Thần Ẩn.





Người của các thế lực ngầm, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, gắt gao nắm chặt đồ vật mình vừa mới đoạt được, đây là chí bảo có thể thay đổi cuộc đời bọn họ, sao bọn họ có thể cứ như vậy tuỳ tiện giao cho người khác chứ.





“Ông Bạch những vật này là lúc trước ông Lục để lại, chúng tôi phải giao cho những người gọi là hội Thần Ẩn này sao!” Một người mở miệng hỏi Bạch Giang Nam, bọn họ không có năng lực đối kháng với bốn người Chu Lộc Lam, chỉ có thể đem hi vọng đặt ở trên người Bạch Giang Nam.





Bạch Giang Nam khoanh tay trước ngực, tựa lưng ở chỗ đó, lên tiếng nói: “Các người hình như vẫn chưa hiểu lời tôi nói thì phải, trước khi tiến vào cánh cửa này, tôi đã nói rõ cho các người biết rồi, một khi tiến vào cánh cửa này, thứ mà các người phải đối mặt chính là một thế giới hoàn toàn mới, trong cái thế giới mới đó có các người, có thị tộc, cũng có hội Thần Ẩn, nếu các người không muốn giao đồ vật trong tay ra, vậy thì phản kháng đi, đạo lý đơn giản như vậy các người không hiểu ư”





Bạch Giang Nam nói rất rõ ràng, hiện thực vốn dĩ rất tàn khốc.





Ba người Cơ Thịnh Nhân há to miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói tiếng nào, nếu đã muốn nghênh đón sự tiến hóa, như vậy tất cả những chuyện hiện tại, đều là những chuyện mà thế lực ngầm nhất định phải trải qua, bọn họ đã đồng ý với lời Bạch Giang Nam nói trước đó, chết sớm hơn một ngày và chết muộn hơn một ngày, thì có cái gì khác nhau đâu, nếu để thế giới này thay đổi theo thị tộc, chi bằng để thị tộc thay đổi theo thế giới đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.