Con Rể Quyền Quý

Chương 1257



Chương 1257:





Khi các thị tộc vừa ra mặt, khí thế mạnh mế biết bao.





nhiêu, bọn họ sừng sững ở trên không trung, giống như là dinh thự của thần linh, vào lúc hội Thần Ẩn xuất hiện đã bá đạo như thế nào, muốn chém hết cả đảo Ánh Sáng, kết quả là bây giờ lại đơn giản dễ dàng bị người ta đóng chết dính lên vách đá như vậy.





Chỉ còn lại mấy người thuộc thế lực ngâm là đang ở lại trong đại sảnh của hang động, lúc này nuốt nước bọt khan, trong ánh mắt nhìn Trương Thác mang theo một sự cuồng nhiệt.





Quân vương địa ngục, từ đầu đến cuối vẫn là vị quân vương địa ngục đó, hùng mạnh không gì có thể sánh bằng!





Đám người Bạch Trình há hốc mồm, bọn họ đã ra tay với người của hội Thần Ẩn, biết được những người này mạnh đến mức nào, những người của mình đã cưỡng ép dùng linh thạch để nâng cao thực lực, cũng chỉ có thể hòa với đám người của hội Thần Ẩn, cường giả như vậy mà đã bị Trương Thác một chiêu chém chết.





Không nói đến nhóm người của Bạch Trình, ngay cả Bạch Giang Nam cũng cảm thấy rất kinh ngạc.





Bạch Giang Nam là cường giả đã bước một chân vào cảnh giới phú thần, ông ta có thể cảm nhận rõ ràng rằng thực lực của Trương Thác chẳng qua chỉ là ở cảnh giới ngưng khí mà thôi, nhưng lại có thể đè bẹp cường giả cùng cấp khác như vậy, cường độ công kích này ngay cả bản thân Bạch Giang Nam cũng không thể làm được.





Điều mà Bạch Giang Nam không biết là Trương Thác sau khi trải qua sự huấn luyện của nhóm người Huyền Thiên Lân, bây giờ có thể gọi đã khi ở cùng một cấp độ hoàn toàn bất khả chiến bại, đối diện với đối thủ cùng cấp hoàn toàn có thể giết chết trong vòng vài giây, thêm vào đó bản thân Trương Thác cũng đã từng tu luyện Diệt Thế Đồ Lục, cho dù có là đối thủ vừa mới bước vào cảnh giới phú thần, Trương Thác vẫn đủ sức để chiến đấu.





Trương Thác của bây giờ đã không thể chỉ dựa trên mỗi cường độ của linh khí là có thể xác định lực chiến đấu của anh nữa rồi.





Các cường giả lớn vốn dĩ rất hùng mạnh lúc này đều đã trở thành xác chết, thành viên của các thị tộc lớn, ngoại trừ những người chạy khỏi trước, cũng đã chết ở đây.





Trương Thác quay người lại và ánh mắt hướng về phía những thành viên của các thế lực ngầm đang đứng bên cạnh nhóm người Bạch Trình.





Mỗi thành viên của thế lực ngầm này đều là loại người đã có kinh nghiệm, nhìn thấy ánh mắt của Trương Thác ngó sang liền vội vàng quỳ một chân xuống, không dám ngẩng đầu lên.





“Vị Lai, em xử lý đi” Trương Thác nói với Vị Lai một câu.





Vị Lai gật đầu, từ trong quần áo lấy ra một ống thuốc, nói với những người của thế lực ngầm: “Uống thuốc này vào đi, cứ mỗi nửa tháng tôi sẽ cho người đem thuốc giải đưa đến cho mọi người, ba năm sau sẽ giải trừ hoàn toàn, cái gì có thể nói, cái gì không có thể nói, chắc mọi người đã biết rất rõ”





“Rõ rồi! Rõ rồi ạ!” Những người thuộc thế lực ngầm đều hết sức lo sợ nhận lấy bình thuốc, bọn họ căn bản là không hề dám có bất cứ ý nghĩ gì dư thừa nào, hơn trong lòng của bọn họ cũng biết rõ Vị Lai lấy mấy lọ thuốc này ra là cho bọn họ một cơ hội để giữ mạng, bằng không nếu thực sự muốn giết người bịt miệng thì đối với đảo Ánh Sáng mà nói thì đó chẳng qua chỉ là một chuyện thuận tay mà thôi.





Những người thuộc thế lực ngầm sau khi uống thuốc xong không hề nán lại thêm một phút giây nào, toàn lều đã chạy ra khỏi hang động, bọn họ trong lòng tự nhủ cả kiếp này sẽ không bao giờ nói những chuyện đã xảy ra trong động này cho ai nghe.





Sau khi người của các thế lực ngầm rời đi, trong hang động chỉ còn lại một số người của đảo Ánh Sáng, Bạch Giang Nam và Hàn Như Ôn thôi.





Trương Thác quay người lại, nói với Bạch Giang Nam: “Sư huynh, đã lâu không gặp, tôi đã nghĩ là ai mà lại đến mở mộ của ông cụ”





“Ha ha!” Bạch Giang Nam cười lớn một tiếng, vỗ võ vai Trương Thác: “Sư đệ, thấy cậu trở về là tôi an tâm rồi, nhân tiện, cậu thật sự bị lưu đày vào nhà lao địa ngục sao? Người nào vào đó đều không thể nào ra ngoài được đâu đấy”





Bạch Giang Nam rất khó hiểu, khoảng thời gian này rốt cuộc là đã xảy ra những gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.