Con Rể Quyền Quý

Chương 127





Tuy địa vị của anh Long ở Thanh Diệp xã không cao lắm, nhưng độ nổi tiếng cũng chỉ đứng sau mấy Đương gia của Thanh Diệp. Danh hiệu Á Quân tấn thủ của tỉnh khiến danh tiếng gã ta cực kỳ vang dội ở Thanh Diệp xã, ngầm được xem là người giỏi nhất của Thanh Diệp Bây giờ anh Long muốn ra tay làm cho các thành viên của Thanh Diệp xã đều liên tục hò reo, Liên tiếp hơn mười người giỏi thua trận khiến họ quá ẩm ức, cần gấp một người đi ra báo thù.

Thấy anh Long được nhiều người ủng hộ như vậy, trên mặt anh Hồ lộ vẻ vui sướng.

“Anh rể, anh cảm thấy gã ta có bao nhiêu phần thắng?” Trương Thành nhìn anh Long đi vào trong lồng sắt, hỏi.

“Khó nói rõ.” Trương Thác lắc lắc đầu: “Người này có chút căn bản, phải xem ai có kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn thôi.”

Anh Long đi vào trong lồng, lồng sắt đóng kín lại, gã ta không hề nói nhảm mà trực tiếp ra tay.

Ngoài lồng, anh Hổ tiên phong hò hét cổ vũ Tình hình chiến đấu trong lồng đúng như phán đoán của Trương Thác, anh Long không giống mười mấy người lúc trước, có thể đánh qua lại với cô gái kia, thậm chí còn như chiếm được chút lợi thế.

“Cô nhóc, không ngờ Thanh Diệp các cô còn có cao thủ như vậy, đúng là hiếm có.” Hắc Hồng nhìn anh Long, hơi hâm mộ nói.


Hai năm đẩm của anh Long mạnh mẽ vung lên mạng theo tiếng xé gió, anh Hổ thấy mà kích động trong lòng. Chắc chắn anh Long sẽ nổi tiếng vì trận đấu hôm nay, nhất định sau này sẽ có chỗ đứng ở Thanh Diệp! “Haiz, lại thua rồi.” Trương Thác đứng tại chỗ lắc đầu.

“Sao có thể?” Anh Thù nhíu mày, hơi khó hiểu, tuy anh ta có mâu thuẫn cá nhân với mấy người anh Long, nhưng dưới tình hình này vẫn hy vọng người của mình thắng.

“Giai đoạn trước ra tay quá mạnh, không biết giữ sức, dưới tình huống giằng co thể này, chẳng mấy chốc sẽ thua vì mất sức. Trương Thác lắc đầu, anh Long này có sức mạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu quá ít.

Tựa như đang chứng thực lời của Trương Thác, anh vừa nói xong chưa đến một phút, anh Long trong lồng đã liên tục sơ xuất, bị đối phương đánh mấy quyền lên người, liên tục lùi về phía sau. Khi gã ta muốn đánh lại, đổi phương ép người tới, khiến gã ta hoảng loạn ngăn cản, cuối cùng bị đánh một quyền thật mạnh lên bụng.

Anh Long vì một quyền này mà cong người lại như tôm, sắc mặt đỏ bừng, đến bây giờ, trận đấu võ này đã có kết quả rồi. Hắc Lôi muốn ra năm người khiêu chiến cả Thanh Diệp xã, kết quả chỉ một người đã thách đấu với tất cả cao thủ của Thanh Diệp!

Vẻ mặt hưng phần của anh Hổ trở nên cứng đờ, vội vàng xông tới chỗ lồng sắt, khi hàng rào sắt bật mở lập tức vào lồng đỡ anh Long ra ngoài.

Trong mắt anh Long đều là không cam lòng.

Giọng nói của Hàn Văn Tĩnh lại vang lên: “Còn ai lên nữa?”

Lúc này, mọi người đều nhìn nhau, nhưng không ai đứng ra nữa.

Bây giờ ai muốn đứng ra nói mình lên chắc chắn phải cực kỳ có lòng tin với mình và cho rằng mình mạnh hơn anh Long mới dám có can đảm đó.

Nhưng nhìn chung cả Thanh Diệp xã, ai dám nói mình mạnh hơn anh Long chứ?

Trương Thác vặn bả vai, anh biết mình không thể tiếp tục đứng nhìn nữa. Đừng thấy khủng long bạo chúa Hàn Văn Tĩnh kia bình tĩnh ngồi ở đó, đoán chừng trong lòng đã bốc khói từ lâu rồi. Nếu mình còn không ra tay nữa, có trời mới biết cô ta có thể làm ra chuyện gì.

“Còn ai không?” Hàn Văn Tĩnh lại hỏi một tiếng.

“Để tôi!”

Trương Thác hét to một tiếng, đứng dậy trong ảnh mắt ngạc nhiên của Trương Thành, anh Thủ, và ba người Từ Uyển.


Hàn Văn Tĩnh vừa nghe thấy giọng nói của Trương Thác lập tức cảm thấy yên tâm, cô ta quay đầu lại nhìn bóng người quen thuộc kia, vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy một giọng nói không hài lòng vang lên, còn là đến từ trong Thanh Diệp xã.

“Cút về ngay! Thứ không có phép tắc!”

Anh Hổ sắc mặt u ám trừng Trương Thác, lớn tiếng quát mắng.

Anh Long vừa mới thua trận, bây giờ ai đứng ra là cho rằng mình mạnh hơn anh Long. Không giống với người khác, danh tiếng của anh Long ở Thanh Diệp là dựa vào bản lĩnh đấm đá của gã ta, kể cả địa vị của gã ta cũng có liên quan trực tiếp với cái cúp Á Quân tán thủ của tỉnh Ninh. Người cho rằng mình mạnh hơn anh Long, không phải chứng tỏ người đó cũng muốn có địa vị cao hơn anh Long ở Thanh Diệp sao?

Ở trong mắt anh Hổ, mấy người Trương Thác đều là đàn em của Bảo Tử Đầu, bây giờ đàn em của Bảo Tử Đầu muốn đứng ra đè lên đầu đại ca mình, đương nhiên gã sẽ không vui rồi.

Trương Thác nhìn anh Hồ với vẻ mặt kỳ lạ, không nói gì. Hàn Văn Tĩnh nuốt lời định chào hỏi Trương Thác vào bụng, nhìn sang bên này.

Anh Hổ thấy Trương Thác đứng tại chỗ không nhúc nhích, tiếp tục mắng: “Thế nào, cần tạo nói với mày lần thứ hai hả? Đây là chỗ mày nên ở sao?” Trương Thác im lặng mấy giây, sau đó nhíu mày: “Tôi không lên chẳng lẽ anh lên? Nếu anh đã kiêu ngạo như vậy thì anh lên đấu võ là được.”

Trương Thác nói xong thì tiên tay tìm một cái ghế ngôi xuống.

“Tao!”

Anh Hổ vừa mới cất tiếng đã bị giọng nói của Hàn Văn Tĩnh cắt ngang.

“Được, vậy anh lên đấu võ đi.” Hàn Văn Tĩnh thắng thừng ra lệnh, tuy cô ta không biết Trương Thác đã xảy ra chuyện gì với thuộc hạ của mình, nhưng cô ta chắc chắn đứng về phía Trương Thác.

“Cô chủ, tôi..”

Anh Hổ cười lấy lòng, mình lên đầu võ á? Nói đùa cái gì vậy, ngay cả anh Long cũng không phải đối thủ, chẳng phải mình đi lên để tìm chết sao.

“Thấy anh ra vẻ như vậy, chắc thực lực cũng không tệ lắm, đi đi.” Hàn Văn Tĩnh chỉ về phía lồng sắt.


Anh Hổ liên tục xua tay: “Cô Cả, cô hiểu lầm rồi, khi nãy tôi chỉ nói đùa với người anh em này thôi. Nếu cậu ta muốn đánh cứ để cậu ta đánh là được rồi.”

“Xin lỗi, tôi không muốn đánh.” Trương Thác lắc lắc đầu: “Anh ra vẻ như vậy, sao tôi còn dám đánh chứ?”

Hàn Văn Tĩnh không vui nhìn anh Hồ: “Còn không lên? Đợi tôi mời anh lên sao?”

“Cô chủ, tôi… tôi.” Anh Hổ trưng vẻ mặt đau khổ, không biết nên nói cái gì cho phải. Bây giờ gã rất khó chịu, vì sao mình chỉ trách mắng một tên đàn em mà cô chủ lại có phản ứng mạnh như thế chứ?

“Muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa?” Sắc mặt Hàn Văn Tĩnh đã thay đổi.

“Không phải, cô chủ, tôi không phải tôi sợ lên làm mất mặt sao. Anh Hổ ngượng ngùng.

“Không có gì mất mặt cả.” Hàn Văn Tĩnh cười: “Lên đi. Rõ ràng Hàn Văn Tĩnh không muốn bỏ qua, không lên không được.

Mấy trụ cột của Thanh Diệp xã ở bên cạnh Hàn Văn Tĩnh đều nhìn anh Hồ như kẻ ngốc. Bọn họ là trụ cột, từng tham gia chuyện có lớn có nhỏ của Thanh Diệp, ai mà không biết cái tên tàn nhẫn Trương Thác này chứ. A Hồ chỉ phụ trách một Đường nho nhỏ lại dám quát mắng tên tàn nhẫn kia như thế?

Anh Hổ đau khổ nhìn mọi người với ánh mắt cầu cứu, nhưng hoàn toàn không có ai quan tâm.

“Mau lên đi, không phải khi nãy kêu gào dữ lắm à, sao bây giờ lại sợ rồi?” Tam đương gia Rắn Độc của Thanh Diệp cười nhạo.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.