Con Rể Quyền Quý

Chương 1306



Chương 1306:





“Tôi rất đơn giản, tìm thấy Nhậm Hương, đưa cô ấy rời khỏi đây” Trương Thác dựa vào góc tường: “Trái lại là các anh, các anh muốn cứu mấy người kia, có lai lịch gì, có thể khiến Lưỡi Đao các anh ra tay, không phải chỉ là một cư dân bình thường trong thành phố Hoàng Kim này chứ?





“Không phải” Tê Thiên lắc đầu: “Là đoàn đội nghiên cứu khoa học của quốc gia, lúc đi ngang qua đây, bị bắt đi.”





Trương Thác trầm ngâm một lúc rồi nói: “Vậy thế này đi, trong hai ngày này, chúng ta chia ra hành động, các anh đi hỏi thăm tin tức người của đội mình và đội nghiên cứu, còn tôi sẽ đi rò la tin tức của Nhậm Hương, nếu như có bất cứ thông tin gì cũng không được phép kích động, bàn kế hoạch rồi mới ra tay, hiểu chưa?”





“Được” Tê Thiên gật đầu.





“Vậy được rồi, kể từ bây giờ không cần cẩn thận từng li từng tí, cứ tùy tiện cẩu thả một chút là tốt, về nơi ở, các anh tự sắp xếp đi, nhớ kỹ lời tôi nói, ở nơi này không có nhân từ, dẹp mấy lòng thương cảm của các anh đi, nếu không các anh sẽ không biết được mình chết ở chỗ nào đâu” Trương Thác nhắc nhở.





“Yên tâm, loại sai lầm ngu xuẩn đó, tôi sẽ không tái phạm nữa” Trần Minh Quang chủ động lên tiếng, anh ta biết Trương Ức Thùy nói ra lời này chính là để cho anh nghe thấy.





“Vậy thì tốt” Trương Thác gật đầu: “tối nay các anh có thể nghỉ ngơi thật tốt, tôi còn có việc phải làm”





Trương Thác nói xong đi về phía cửa phòng, mới vừa tới cửa, Trương Thác đột nhiên quay đầu lại: “Đúng rồi đêm nay hẳn là sẽ có nhiều con gái tìm đến các anh, bọn họ giá cả rất rẻ, nhưng mà nếu các anh không muốn mang theo bệnh về nước, tốt nhất không nên va chạm, lính đánh thuê chỉ là hung ác chứ không phải không có não, các anh hiểu không?”





Tề Thiên cười khổ: “Người anh em Ức Thùy, chúng tôi kỷ luật rất nghiêm khắc.”





Trương Thác cười cười, không nói nữa, phất tay đi ra khỏi phòng, sau đó rất nhanh rời khách sạn, biến mất trong bóng đêm.





Thành phố Hoàng Kim vào buổi đêm, một chút vắng vẻ cũng không có, ở đây thi thoảng còn có thể nghe thấy tiếng hét thảm truyền tới, nhưng mà người ở nơi đây, có vẻ đã sớm quen những âm thanh như vậy, không có ai xen vào việc của ndười khác.





Trương Thác cũng không đi quá xa, anh tìm được một căn phòng đối diện với nơi đám người Tê Thiên đang ở, cửa sổ vừa vặn nhìn ra sảnh khách sạn đó.





Trương Thác đi tới bên cửa sổ, liền trông thấy Tê Thiên và Trần Minh Quang đi cùng Ba Địch, từ cửa lớn khách sạn đi ra, hướng về phía Thành Chủ Phủ mà đi.





Trương Thác cười, lầm bẩm nói khẽ: “Anna này, có chút thiếu kiên nhẫn, nhanh như vậy đã mang táo ngọt tới ư”





Trương Thác kéo tấm rèm cửa, leo lên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.





Nhoáng một cái, hai ngày trôi qua.





Trong hai ngày này, Trương Thác không hề xuất hiện trong tầm mắt của Tê Thiên mà luôn ở trong phòng, ở đây Trương Thác có thể thấy rõ phương hướng di chuyển hàng ngày của bọn họ.





Từ đêm Tê Thiên và Trần Minh Quang ra ngoài cùng Ba Địch, tần suất bọn họ ra ngoài, càng ngày càng nhiều hơn.





Trương Thác nhìn thời gian, năm giờ chiều.





“Nếu như không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, nhiều nhất một tiếng sau, người của Anna sẽ tìm qua đây” Trương Thác kéo rèm cửa ra, sau đó rời khỏi phòng, đi vào khách sạn phía đối diện.





Vừa bước vào, đã trông thấy mấy người Tề Thiên đang ngồi ngay đại sảnh khách sạn dùng bữa tối.





“Trông bộ dáng này, hai ngày nay bọn họ thích ứng đúng là không tồi” Trương Thác cười nhẹ sau đó bước qua.





So với lúc mới đến, đám Tê Thiên có vẻ thoải mái hơn nhiều, hơn nữa phong cách nói cười, cũng có vài phần như lính đánh thuê, ít đi loại cảm giác đội ngũ tiêu chuẩn.





Nhìn thấy Trương Thác, trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ vui sướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.