Con Rể Quyền Quý

Chương 1430



Chương 1430:


“Tôi nhắc nhở một chút” Trương Thác vẫn ngồi ở đó như cũ, hai chân ngoe nguẩy, mặt cười tươi: “Lúc anh nói chuyện, hơi chú ý một điều, ngàn vạn lần không nên cho tôi nghe được lời nói khó nghe gì!”


“Mẹ nó! Mẹ nó!” Vinh Tuấn một bên hít thở, một bên mắng †o: “Nhóc con, mày dám động vào ta! Mày đang khiêu khích Nhất Lâm đó!”


“Khiêu khích Nhất Lâm?” Một giọng nữ vang lên từ trong một căn phòng, Lâm Ngữ Lam chậm rãi từ trong phòng đi ra: “Vinh Tuấn, cách làm của anh đã không liên quan tới Nhất Lâm”


Vinh Tuấn nhìn người phụ nữ xuất hiện ngoài cửa, đồng tử đột nhiên co lại: “Lâm Ngữ Lam! Là cô!”


Lâm Ngữ Lam liếc nhìn Vinh Tuấn một cái, đi đến phía sau Trương Thác, đặt hai bàn tay búp măng lên vai Trương Thác: “Chồng, ghi âm xong rồi chứ?”


“Ừ” Trương Thác gật đầu, lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi áo khoác: “Mọi thứ đều được ghi lại trong này, đoạn ghi âm này đủ để đưa anh ta vào tù”


Vinh Tuấn nhìn chằm chằm vào cây bút ghi âm mà Trương Thác lấy ra, sau đó ánh mắt chuyển qua Lâm Ngữ Lam, chửi rủa: “Đồ khốn kiếp, mày gài tao!”


“Hử?” Ánh mắt Trương Thác rét lạnh, cả người nhảy lên, một phát đá thẳng vào ngực Vinh Tuấn.


Toàn thân Vinh Tuấn bay ngược ra ngoài như một quả đạn pháo, đập vào bức tường phía sau, nhất thời khiến mặt tường nứt ra.


Trương Thác xông lên phía trước, một phát chẹn ngang cổ họng Vinh Tuấn, đè Vinh Tuấn lên trên tường.


Cú va chạm dữ dội và cổ họng bị khóa chặt khiến cho cả người Vinh Tuấn giống như một con ếch yếu ớt bị ép lên tường, không ngừng giãy dụa.


Trương Thác bất ngờ nâng gối, chọi thẳng vào khoeo chân trái của Vinh Tuấn.


“Rắc” một tiếng, ngay cả những người ở cách xa vài mét cũng có thể nghe rõ tiếng, không tự chủ được mà rùng mình một cái.


Vinh Tuấn còn đang giấy dụa lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết.


Ngay khi Trương Thác buông tay, cả người Vinh Tuấn ngã xuống đất, ôm lấy chân trái của mình không ngừng lăn lộn gào thét, chân trái đã bị Trương Thác phá hủy hoàn toàn.


“Xem ra mày không xem lời nhắc nhở của tao ra gì”


Trương Thác võ võ tay, bước sang một bên.


“Gọi… Gọi điện thoại! Gọi điện thoại cho ông nội tao!” Vinh Tuấn gầm lên một tiếng đau đớn.


Gần trăm tên đô con vốn đi theo Vinh Tuấn đang đứng ngoài cửa lúc này cũng không dám manh động, hành động tàn nhãn của Trương Thác đã dọa bọn họ sợ mất mật. Tổng cộng ra tay hai lần, một lần bẻ gấy ngón tay của Vinh Tuấn, một lần đánh gãy chân của Vinh Tuấn, loại người này ngay cả đám đô con kia cũng không dám tùy tiện khiêu khích, bình thường bọn họ toàn ỷ đông người đi ăn hiếp người khác, nhưng khi thật sự gặp phải loại người ác độc như vậy thì hoàn toàn không dám cứng đối cứng với người ta.


Một người ngoài cửa hoảng sợ lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.


Ông nội của Vinh Tuấn – Vinh Quang.


Là một ông già năm đó từng chiến đấu với Lâm Nhạc Hằng, danh tiếng của Vinh Quang ở thành phố Ninh Trung giống hệt như Lâm Nhạc Hằng ở Châu Xuyên.


Một người có thể đứng ở vị trí cao nhất thành phố, không ai là người đơn giản cả, người đầu óc đơn giản làm sao có thể dọn dẹp sạch sẽ bao nhiêu đối thủ trước mặt mà đi lên vị trí cao nhất chứ?


Vinh Quang mặc bộ đồ kiểu truyền thống, ngồi trong một quán trà nhỏ cũ kỹ, pha một tách trà nóng, an hưởng cuộc sống tuổi già.


Bên ngoài quán trà, tài xế vệ sĩ chặn ở cổng quán trà, không có ai có thể tùy ý ra vào.


Có tiếng bước chân dồn dập vang lên.


Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Vinh Quang hiện lên vẻ bất mãn: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Lúc tôi uống trà thì đừng làm phiền tôi”


Người đến là một gã trung niên hơn năm mươi tuổi, cúi đầu nói: “Xin lỗi ông Vinh, nhưng mà cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện rồi.”


“Tuấn gặp chuyện không may?” Vinh Quang đang mặc bộ đồ kiểu truyền thống đột nhiên đứng bật dậy. Vinh Tuấn là cháu trai cả của ông ta, cũng là người nối dõi duy nhất của nhà họ Vinh, những người còn lại đều là con gái. Trong lòng Vinh Quang, Vinh Tuấn là cục cưng của ông ta, là người nối dõi tông đường của nhà họ Vinh: “Anh nói cho tôi biết Tuấn đã xảy ra chuyện gì?”


“Ông Vinh, chuyện của cậu chủ đã bị người đến từ Châu Xuyên kia biết được. Nghe nói Lâm Ngữ Lam đích thân đưa người tới… khiến… khiến…” Người kia nói đến đây, ánh mắt liếc nhìn Vinh Quang, không dám nói iếp.


Vinh Quang nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi lúc này của đối phương, trong lòng có dự cảm không tốt, cau mày nói: “Nói đi, có chuyện gì?”


Người nọ hít một hơi thật sâu: “Lâm Ngữ Lam đưa người tới đây đánh cậu chủ nhỏ tàn phế rồi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.