Con Rể Quyền Quý

Chương 1433



Chương 1433:


Nếu như nói, hiện tại ở nơi này là cháu gái của đại ca dẫn đầu, ngang nhiên vạch mặt với các nguyên lão, điều này tất nhiên sẽ khiến cho uy vọng của đại ca dẫn đầu mất sạch, đây đối với Lâm Nhạc Hằng mà nói, rất có thể làm cho cuộc sống nhân sinh của ông huy hoàng xuống mồ trước, bị người ta vẽ đậm một vạch đen trên đó.


“Đây chính là đứa cháu nhà Nhạc Hằng à? Tuổi không lớn nhưng tính khí cũng không nhỏ. Từ khi nào mà những bọn tiểu bối này cũng có thể giương oai tại trước mặt chúng ta rồi hả?


Một ông già mặc kiểu áo truyền thống, tóc hoa râm đi đến bên cạnh Vinh Quang, nhìn Lâm Ngữ Lam, không chút khách khí lên tiếng quát lớn.


“Người trẻ tuổi, hỏa khí thịnh cũng có thể hiểu được, nhưng lúc chúng ta còn trẻ cũng không như vậy nhỉ?” Một bà lão mặc lông chồn đắt đỏ cũng đi tới: “Chẳng qua là hỏa khí thịnh nhưng hướng về phía trưởng bối của mình mà nổi giận thì cái này gọi là chẳng phân biệt được tôn tỉ!”


“Không sai!”


Lần lượt từng nguyên lão Nhất Lâm đi tới, toàn bộ đều lên tiếng nhằm vào Lâm Ngữ Lam.


Vinh Tuấn vừa mới được người ta dìu dắt từ trên mặt đất đứng lên, nhìn thấy có nhiều trưởng bối như vậy làm chỗ dựa, e sợ trên mặt dần dần biến mất, ngược lại biến thành vẻ mặt âm tàn, ánh mắt không ngừng quét nhìn giữa Lâm Ngữ Lam và Trương Thác.


“Tuấn, con là đứa mà chúng tôi nhìn con lớn lớn lên từ nhỏ. Có chuyện gì thì nói với bà nội, bà nội làm chủ cho con, tiểu bối nhà Nhạc Hằng cũng sẽ không dám làm cái gì con!”


Bà lão mặc lông chồn nói.


Lâm Ngữ Lam nhìn những người này, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.


Những người này nói chuyện, khắp nơi đều dùng thân phận chèn ép mình, hơn nữa còn ngẫu nhiên nhắc đến tên của Lâm Nhạc Hằng, đây chính là muộn cây già lên mặt ở trước mặt mình mà.


“Mấy chục năm qua, nội bộ Nhất Lâm xảy ra vấn đề gì đều là nội bộ Nhất Lâm đến tự mình giải quyết, từ khi nào lại để cục lính tuần nhúng tay?” Ông già kiểu áo truyền thống kia bất mãn nói: “Chẳng lẽ nói bây giờ những người già như chúng ta đây vẫn chưa chết, hậu bối Lâm Nhạc Hằng đã không để chúng tôi vào mắt rồi sao? Nếu như vậy, lời hứa của Lâm Nhạc Hằng lúc trước với chúng tôi chẳng qua là một lời nói suông à”


“Lâm Ngữ Lam, con nhóc nhà cô, lần trước tôi gặp cô, cô vẫn đang mặc tã, bây giờ đã muốn cưỡi lên đầu những người già như chúng tôi rồi?” Lại một ông già lên tiếng.


“Cô là tổng giám đốc Nhất Lâm, nhưng phải hiểu rõ, nếu như chúng tôi không đồng ý, Nhất Lâm cũng không phải do cô làm chủ” Ông già mặc áo dài lông chồn kia mở miệng: “Sao hả, Nhất Lâm các cô bây giờ muốn vạch ranh giới với những người già như chúng tôi đây sao?”


Toàn bộ người có mặt cũng đang nói giúp Vinh Quang.


Lâm Ngữ Lam đứng ở đây, hiển nhiên đã trở thành mục tiêu của họ.


Có hai người thấy chèn ép được bèn hùa theo.


“Cô nhóc, đây đều là chuyện nội bộ Nhất Lâm, nhanh giải tán lính tuần, chuyện gì hãy để nội bộ Nhất Lâm giải quyết”


“Vinh Tuấn này là đứa trẻ ngoan, nếu có chuyện gì sai thì chúng tôi sẽ dạy dỗ nó”


“Giải tán lính tuần, giao người tổn thương Vinh Tuấn ra, chúng tôi xem như cái gì cũng chưa từng xảy ra, nếu không chuyện hôm nay cô chắc chắn phải cho chúng tôi một câu trả lời” Ông già áo lông chồn mở miệng.


Lâm Ngữ Lam cúi đầu, nghe tiếng truyền đến bên tai, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.


“Ha ha ha” Một tiếng cười to đột nhiên từ một bên vang lên: “Các vị, lâu như vậy không gặp, kết quả bởi vì chút chuyện này mà tập hợp cùng một chỗ, còn làm khó một đứa trẻ, đây không phải tác phong năm đó của các người nha”


Tiếng cười kia nháy mắt vang lên, già cả Nhất Lâm ở đây liền cùng nhau liếc nhìn về nơi tiếng cười truyền đến.


Lâm Ngữ Lam cũng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn người đi tới: “Ông nội”


Lâm Nhạc Hằng từ trên một chiếc Maybach bước ra, hai tay chắp sau lưng, nhanh chân đi về phía này.


“Nhạc Hằng, ông thật sự dạy được một đứa cháu gái ngoan, cô ta tuỳ tiện đánh gãy chân cháu tôi đây này” Sắc mặt Vinh Quang lo lắng nhìn Lâm Nhạc Hằng, trong lời nói kia đều là ý hỏi tội, Lâm Nhạc Hằng cũng là ông ta gọi điện tới.


“Lâm Nhạc Hằng, ông rốt cuộc có ý gì?” Ông già mặc áo chồn cũng mở miệng: “Lúc trước chúng ta từng có thoả thuận, mặc kệ chuyện của các phe, bây giờ Nhân Châu các ông trực tiếp nhúng tay vào bên trong? Đây là phá hỏng quy củ phải không”


“Phá hỏng quy củ chính là các ông” Lâm Ngữ Lam mở miệng lần nữa: “Vinh Tuấn phá hỏng tên tuổi của Nhất Lâm, chuyện anh ta làm đều không có tính người, không khác trộm cướp”


“Cô câm miệng” Ông già kiểu áo truyền thống quát lớn một tiếng: “Cô Lâm, ông nội cô ở đây, bây giờ không có chỗ cho cô có tư cách nói chuyện.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.