Con Rể Quyền Quý

Chương 1466



Chương 1466:

“Chu cha, đây là cô gái nhà nào thế, Sam Sam để trễ hả?”

Một tên của công ty bảo vệ Hựu Hùng đi qua, chặn trước đầu xe của Trương Thác: “Khinh khinh, xem thử đi, ngay cả kiếng chắn gió cũng lái đến mất tiêu rồi, các người cũng con mẹ nó vượt xa dự tính của ông đây rồi nha!”

Nhân viên của công ty bảo vệ Hựu Hùng lúc này mới nói, nhếch môi khinh khi cười một cái, hiển nhiên, sự cố sập đá đêm qua bọn họ không thể nào thoát khỏi liên quan.

“Xem ra tôi thật sự là đã hiểu lầm các người rồi, không phải là một lũ đàn ông gia nua yếu đuối đầy bệnh tật, già nua bệnh tật không thể nào có sức tháo kiếng chắn gió ra được đâu ha ha ha!” Nhân viên phụ trách Tào Chung chế nhạo đi đến, cười lớn một tiếng nói.

Đối với nhóm người của Tào Chung, Trương Thác trực tiếp phớt lờ, tùy tiện đâu xe ở đâu đó, sau đó mở cửa bước xuống xe, đi đến bên một cái lều vải.

Trước tiên là đến Địa Ngục Hành Giả, lều vải đã được dựng xong, bữa tối cũng đã chuẩn bị xong, chỉ đợi Trương Thác đến thôi.

Tổ Lâm ngủ suốt dọc đường cũng mơ mơ màng màng mở mặt dậy, cảm nhận được trên mặt một trận đau bỏng rát do phơi nắng, cậu ta sải bước chân đi theo sau lưng của Trương Thác.

Khi đến lều vải trú ngụ của Hằng Minh, Trương Thác nhìn thấy, ở bên trong nồi của bọn họ, chỉ nấu một nồi cháo, gáo cũng ít đến đáng thương, còn không bằng nồi cháo trong cứu trợ nạn đói, hơn thế trong nồi của năm công ty bảo vệ khác thẩm chí còn đang hâm thịt dê.

“Người chấp quản của công ty bảo vệ Hựu Hùng phân chia đồ cho chúng ta rất ít, chúng ta có cần?” Một tên địa ngục hành giả đi đến trước mặt của Trương Thác, sau một hồi giải thích, đưa tay ra làm động tác lên xuống như tư thê con dao chặt xuống.

Trương Thác lắc đầu một cái: “Được rồi, nhanh ăn cơm đi, ăn xong rồi ngủ một giấc ngon, ngay mai tiếp tục đi vào sa mạc”

Mọi người đều gật đầu, nghe đến mấy chữ đi vào sa mạc, dù cho là địa ngục hành giả trong mắt cũng lộ ra vài phân ngưng trọng lại.

Mọi người ai cũng hiểu rất rõ, lân thăm dò Lâu Lan này, nhất định không phải chỉ như vẻ bên ngoài du lịch ngắm cảnh, mà hơn thế nữa là tìm ra chỗ sâu thứ gì đó.

Lâu Lan thời cổ, được mệnh danh là nơi bị nguyền rủa, ở trong đó, đã thăm dò ra quá nhiều bí mật, nhưng so với sự thần bí của Lâu Lan mà nói, cũng chỉ là một cọng lông trên lưng trâu thôi, ở trong đó, đã tìm được thi thể nữ ba nghìn tám trăm năm trước, nhưng vẫn bảo quản rất tốt, thẩm chí còn có lưu truyền vẫn còn một thi thể nữ nghìn năm không thối rữa, cũng được trốn bên trong Lâu Lan.

Bên trong Lâu Lan, có quá nhiều quá nhiều điều không hợp lý lẻ thông thường, mang đến cho người ta cảm giác từng từng lớp lớp tò mò.

Hiện giờ cái gọi là Thành cổ Lâu Lan, chẳng qua hiện giờ chỉ là diện mạo trước mặt mọi người thôi, sau khi đi sâu vào trong Cổ Thành này, mới thật sự là Lâu Lan, cũng từ đó bắt đầu, mới có thể tham dò được những nơi thần bị mà con người chưa biết đến.

Nhiệt độ trên sa mạc chênh lệch rất lớn, hiện tại đang là mùa đông, ngoại trừ Trương Thác có thực lực ra, những người còn lại đều sẽ bị nhiệt độ ảnh hưởng.

Tổ Lâm đã run lên vì lạnh, chỉ có thể giữ ấm bằng cách ngồi bên đống lửa bên cạnh chiếc mũ trùm đầu đang mở và uống một bát cháo gạo nóng hổi. Tuy nhiên, cháo gạo này không đủ cho cậu ta ăn no,gạo cũng khan hiếm, có uống bao nhiêu thì nó cũng chỉ là nước.

“Thức ăn này là được. Xem ra các người đều là những người rất biết cách dưỡng sinh, buổi tối uống một ít cháo gạo để bồi bổ dạ dày, nhưng chúng ta không làm được. Một đám người thô bạo, không ăn nhiều không được, buổi tối ngủ không ăn chút thịt” Tào Chung cầm một chiếc bát sứ, bước lớn đi qua, trong chiếc bát sứ của Tào Chung, chưa một đùi dê tươi ngon, bên trong toàn là thịt, khi Tào Chung nói những lời này, còn cố ý lấy ra cắn một miếng, ăn đầy trên miệng chảy ra toàn là mở.

Tổ Lâm vẻ mặt u ám nhìn lên, liếc nhìn bát sứ trong tay Tào Chung, sau đó cúi đầu, tiếp tục uống cháo trong bát của mình.

Trương Thác và những người khác không nói gì, họ chỉ ngồi đó mà không thèm nhìn Tào Chung.

Tào Chung thấy không ai thèm để ý đến mình, ngược lại còn tới gây sự, cảm thấy có chút mất tự tin và nhàm chán, hừ lạnh một tiếng rồi bước đi, trước khi đi, Tào Chung không quên dặn dò. để lại một câu: “Con mẹ nó chứ, để coi các người cứng cỏi đến đâu, ông đây cũng muốn xem thử mấy người chịu được bao lâu thì bị đói chết!”

Nơi đóng quân ở trong sa mạc, ánh lửa chập chờn, rất nhiều lều trại tràn đầy tiếng cười nói, tất cả người của năm đội bảo vệ lớn đều đang vui vẻ ăn miếng thịt lớn.

Nhìn về phía Hằng Minh thì thấy mỗi người một bát cháo không có chút chất béo, đám người yên lặng ăn không có bất kỳ tiếng động nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.