Con Rể Quyền Quý

Chương 147





Trước cửa bộ phận nghiệp vụ, có rất đông người nhưng đều lặng ngắt như tờ, không ai dám nói gì, bây giờ bất kỳ ai cũng đều có thể nhận ra được, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Ngữ Lam lạnh lùng đến mức sắp đóng băng.
Không khí lặng lẽ kéo dài đến mấy phút đồng hồ, Lâm Ngữ Lam mới mở miệng nói câu đầu tiên: “Thông báo cho cảnh sát, xử lý theo pháp luật, cần phải ra tòa thì ra tòa, Lâm Thị chúng ta sẽ không dung túng cho bất kỳ hành vi xấu xa nào!”
Sau khi Lâm Ngữ Lam nói xong, không một câu nào thừa thãi, hất tay bỏ đi, cô chính là một người như vậy, trong chuyện công việc, không già mồm cãi láo, không ra vẻ, cô không hỏi La Linh tại sao, cũng không hỏi La Linh xem Lâm Thị có đủ tốt với cô ta hay không, La Linh sai chính là sai, bản thân mình tin nhầm người thì chính là tin nhầm người, ai dám có âm mưu với Lâm Thị sẽ phải trả cái giá thật đắt, không vì quan hệ cá nhân mà nhận được bất kỳ ưu thế gì.
Lâm Ngữ Lam đang nói với tất cả mọi người, Lâm Thị không phải dễ bắt nạt, Lâm Ngữ Lam cô cũng không phải kẻ dễ bị bắt nạt.
Từ đầu đến cuối La Linh đều không hé răng một câu, giống như mất hồn đứng ngây ra đó.

Có người cảm thấy giờ phút này La Linh có chút đáng thương, không đành lòng nhìn thêm nữa.
Nhưng Trương Thác không thông cảm với người phụ nữ này một chút nào, nếu cô ta không âm mưu lừa gạt tài sản của Lâm Thị, làm sao đến mức như vậy, khi cô ta suy nghĩ làm thế nào để đạt được mục đích của mình, hãm hại người khác, có bao giờ nghĩ đến kết quả sẽ như thế này, khi cô ta mở tiệc chiêu đãi, chuẩn bị bỏ thuốc cho đồng nghiệp của mình, lại không nghĩ đến người khác sao?

Hoa Hạ có câu châm ngôn, người đáng thương tất có chỗ đáng giận!
Trương Thác im lặng đi theo sau Lâm Ngữ Lam, lên tầng cao nhất của công ty.
Mãi đến tận khi bước vào phòng làm việc của chủ tịch, Lâm Ngữ Lam mới mở miệng: “Sao vậy, anh định an ủi tôi sao?”
“An ủi em làm gì?” Trương Thác xoay người đóng cửa phòng làm việc: “Chuyện lần này em hẳn nên vui mừng mới phải, công ty ký được một đơn hàng lớn như vậy, lại nhổ được một con sâu hại của công ty, giết gà dọa khỉ, từ khía cạnh nào nhìn vào cũng thấy là chuyện tốt mà”
Lâm Ngữ Lam cười khẽ một tiếng: “Rốt cuộc vẫn là anh đang an ủi tôi, có điều cách an ủi người khác của anh thật sự rất đặc biệt đấy.”
“Vậy sao? Ha ha.” Trương Thác vò đầu cười to hai tiếng.

“Ngôi đi.” Lâm Ngữ Lam ra hiệu với Trương Thác.
Trương Thác cũng không khách sáo, ngả người xuống ghế sô pha, thoải mái ngồi xuống.
Lâm Ngữ Lam cầm ấm trà rót cho Trương Thác một ly trà, đây là lần đầu tiên cô rót trà cho Trương Thác, động tác này khiến cho Trương Thác có cảm giác được cưng chiều mà lo sợ.

“Không được, không được!” Trương Thác cuống quýt ngăn Lâm Ngữ Lam lại.

“Có gì mà không được, anh đang chế nhạo tôi đấy à?” Lâm Ngữ Lam lườm Trương Thác một cái rách mắt: “Một người có thể dễ dàng gọi được người điều hành của tập đoàn lớn nhất nước Pháp đến Ngân Châu ký hợp đồng, còn không nhận nổi một ly trà của tôi hay sao?”
Trương Thác cười gượng một tiếng, ban đầu anh không định để Lâm Ngữ Lam biết thân phận của Eugene, nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, hoàng tử Charles cũng có mặt, muốn giấu giếm cũng không được.
Sau khi Lâm Ngữ Lam rót trà xong, đặt ấm trà xuống bàn, ngồi lên ghế sô pha đối diện Trương Thác, bàn tay ngọc vuốt nhẹ lên trán: “Quy tắc cũ, nói đi.”
“À… Tôi từng cứu mạng Eugene một lần, sau đó ông ta vẫn luôn rất biết ơn tôi, tôi nói gì ông ta cũng nghe, đúng rồi, có rất nhiều người trong nhà ông ta đều được tôi cứu.”

Lâm Ngữ Lam hơi nhíu mày: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Trương Thác gật đầu, nói: “Thật ra lúc đó chuyện này cũng không tính là quá đơn giản.”
Trong lòng Lâm Ngữ Lam cho rằng Trương Thác nói cứu Eugene, còn có người nhà của Eugene, là dựa vào y thuật của anh, dù sao cô cũng hiểu rõ trình độ y thuật của Trương Thác, cô không biết là Trương Thác nói rằng mình cứu cả nhà Eugene, lại không phải dựa vào y thuật.

“Được rồi.” Lâm Ngữ Lam khẽ thở dài một hơi, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống huyệt thái dương, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi: “Anh cứ luôn làm ra mấy chuyện ngoài dự đoán, khiến cho người ta không nhìn thấu được, chuyện lần này, nếu không phải anh, tôi thật sự sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.”
Trương Thác nhìn dáng vẻ mệt mỏi của người phụ nữ, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, anh đứng dậy đi ra đằng sau Lâm Ngữ Lam, nhẹ nhàng đẩy bàn tay nhỏ của Lâm Ngữ Lam đang đặt trên huyệt thái dương ra, để mình nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

“Sao hả, gần đây mệt quá phải không?”
Bàn tay Trương Thác khi thì nhẹ nhàng khi lại ấn mạnh, phương pháp xoa bóp độc đáo này khiến cho Lâm Ngữ Lam cảm thấy vô cùng thoải mái, cô dựa vào ghế sô pha, hai mắt nhắm nghiền, thở dài một hơi: “Đúng vậy, có hơi mệt rồi.”
“Thật ra em có thể nghỉ ngơi một lát, tôi nghe người của công ty tán gẫu với nhau, nhiều năm như vậy, em gần như chưa từng nghỉ ngơi gì, ngày nghỉ lễ cũng tăng ca ở công ty, tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thân thể em cũng sẽ ngã quỵ.” Giọng nói Trương Thác dịu dàng.

“Vậy anh cảm thấy tôi nên làm những chuyện gì?”
Trương Thác đưa ra đề nghị: “Có thể ra ngoài đi loanh quanh, dạo chơi khắp nơi một vòng, xem phim, đi dạo phố, ăn đêm gì đó vân vân, không cần phải lúc nào cũng nghĩ đến công việc, cả tinh thần và thân thể đều phải chịu áp lực, rất dễ dàng đè sập em.”
“Ra ngoài đi loanh quanh?” Khóe miệng Lâm Ngữ Lam khẽ nhếch lên thành một đường cong, hai mắt mở ra đối diện với Trương Thác, bốn mắt nhìn nhau: “Vậy cứ thế đi, ngày mai tôi cho anh một ngày nghỉ, anh đi loanh quanh với tôi một lát, xem phim gì đó chẳng hạn.”
Lời nói của Lâm Ngữ Lam khiến cho Trương Thác vui mừng như điên, hình như rất sợ Lâm Ngữ Lam sẽ đổi ý, vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề, ngày mai em nói gì thì là thế, tôi đi với em.”
“Vậy quyết định thế đi.” Lâm Ngữ Lam nhằm mắt lại, tiếp tục hưởng thụ sự xoa bóp của Trương Thác.
Công ty vẫn là một nơi mà những tin đồn lời ong tiếng ve được lan truyền rất nhanh.

Chuyện giám đốc bộ phận nghiệp vụ La Linh liên kết với người ngoài định lừa đảo tài sản của công ty, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã lan truyền khắp toàn bộ công ty, thậm chí khi La Linh và Roth bị cảnh sát dẫn đi, còn có người đặc biệt chụp ảnh lại, gửi khắp noi.

Trong một thời gian ngắn, rất nhiều người trong công ty đều đang bàn tán về chuyện này.
Trương Thác dẫn giám đốc bộ phận nhân sự đến khu vực lễ tân.

“Người kia tên là Chung Kỳ đúng không, vì sự sơ sót của cô dẫn đến việc có người không liên quan bước vào công ty, cô phải chịu trách nhiệm liên đới, sau khi bàn bạc, quyết định sa thải cô, đồng thời, khuyết điểm của cô sẽ được viết vào báo cáo thực tập, bây giờ mời cô thu dọn đồ đạc rời khỏi đây.”
Chung Kỳ còn đang vui vẻ nghịch điện thoại di động ở quầy lễ tân, chợt nghe thấy giọng nói như vậy vang lên bên tai, ngẩng đầu nhìn lên, giám đốc bộ phận nhân sự đang đứng trước mặt mình.
Chung Kỳ đang định mở miệng nói chuyện đã nghe thấy giọng nói của Trương Thác vang lên.

“Thân là lễ tân, cố tình gây khó dễ cho khách hàng, vì quan hệ cá nhân, không đăng ký đầy đủ, khiến cho người ngoài vòng pháp luật chui vào công ty, không truy cứu trách nhiệm hình sự của cô là do công ty nể tình cô còn trẻ, cô bé, sau này đừng nhìn người phiến diện như vậy.” Liên quan đến việc La Linh bị bắt, Chung Kỳ thân là lễ tân, đương nhiên biết rõ, nhưng cô ta thật sự không ngờ chuyện này lại còn liên lụy đến bản thân mình, còn khiến cho mình bị đuổi việc!
Tập đoàn Lâm Thị là nơi mà biết bao nhiêu người có muốn vót nhọn cả đầu cũng đều muốn chui vào, bản thân cô ta vì muốn đến thực tập ở Tập đoàn Lâm Thị mà đã phải bỏ ra một số tiền lớn cũng đã phải hy sinh rất nhiều, có vậy mới đá được Thu Vũ đi, làm một nhân viên lễ tân, công việc nhẹ nhàng, chế độ rất tốt, cơm áo không lo, nhưng mà mới được mấy ngày mình đã bị đuổi việc rồi sao? Nếu thật sự phải đi, mình phải đi đâu mới tìm được công việc tốt như vậy chứ?
Chung Kỳ chu miệng làm nũng với giám đốc: ” Giám đốc, người ta cũng chỉ là không có kinh nghiệm thôi mà, đây dù sao cũng là do Giám đốc La, tôi…”
“Không có lý do gì hết, bây giờ thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi!” Giám đốc bộ phận nhân sự không nói những lời vô ích dư thừa, chuyện lần này lớn đến mức nào, anh ta hiểu rõ, công ty đang muốn giết gà dọa khỉ, tất cả những người có quan hệ liên đới, không thể giữ lại một ai hết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.