Con Rể Quyền Quý

Chương 1489



Chương 1489:

Trong nháy mắt Tổ Lâm chạm vào chuôi dao găm, cậu ta vội vàng buông tay, một tiếng “phịch” vang lên từ đất cát, dao găm đã rơi xuống đất.

“Tôi không làm được!” Tổ Lâm dùng súc mở miệng: “Tổng giám đốc Trương, tôi không làm được, lời vừa mới nãy của tôi chẳng qua là nói nhảm, bọn họ đều là người, người sống sờ sờ đấy! Giết người chính là phạm pháp!”

“Phạm pháp? Anh không cảm thấy, hồi nấy bọn họ chỉ muốn hành chết anh sao? Còn có, đây là lựa chọn của anh, lúc anh ở đây nói ra những lời kia, có nghĩ tới đó là phạm pháp hay không hả?” Trương Thác lạnh nhạt trừng mắt Tổ Lâm: “Tôi cho anh một cơ hội, anh không giết bọn chúng thì tôi sẽ giết anh!”

Trương Thác nói xong, quay người liền đi, anh đi đến bên cạnh An Đông Hưng, vươn tay choàng vai An Đông Hưng, cưỡng ép khiến cho An Đông Hưng đi theo anh đi thẳng về phía trước: “Anh An, nói một chút về chuyện làm ăn kế tiếp đi, hình như trông anh có vẻ rất muốn đi cướp cái vạc?”

“Tổng giám đốc Trương, mọi người..” An Đông Hưng quay đầu lại, kết quả vừa mới xoay đầu một nửa thì đã bị Trương Thác cưỡng ép vặn trở về.

“Chúng ta vẫn là nói chuyện làm ăn trước đi, đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”

“Tô An Đông Hưng há to miệng nhưng không có lên tiếng, dưới sự dẫn dắt của Trương Thác, im lặng đi về phía trước.

Trương Thác phất phất tay với người sau lưng, một nhóm Địa Ngục Hành Giảcũng đều đi theo sau lưng Trương Thác, yên lặng tiến lên phía trước, để lại một mình Tổ Lâm đứng ở phía sau.

“Để lại một người trông coi cậu ta” Trương Thác ra lệnh một tiếng, đội ngũ phía sau cùng và một gã Địa Ngục Hành Giảngừng bước chân, những người còn lại, tiếp tục đi tới.

Những người kia thấy đã không còn bị uy hiếp, giờ phút này chỉ cảm thấy một tảng đá lớn đặt ở ngực, thở cũng có chút khó khăn, nhìn xem những đồng liêu nằm trên mặt đất, trong lòng bọn chúng không đành lòng nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi, ai cũng không dám lên tiếng, thấy Trương Thác mang theo An Đông Hưng đã đi xa, bọn chúng một câu cũng không nói ra, đi theo.

Ngay khi Trương Thác đi ra ngoài gần nghìn mét, đột nhiên một hồi âm thanh gào khóc từ phía sau truyền đến, rõ ràng khoảng cách gần nghìn thước nhưng cũng nghe rõ rành mạch, tiếng khóc tê tâm liệt phế kia, đến từ chính Tổ Lâm.

“Thế nào?” Trương Thác cũng không quay đầu lại hỏi một tiếng.

“Cậu ta không dám ra tay, đang khi mấy người kia bắt nạt cậu ta vô cùng tàn nhẫn nhất thì cậu ta đâm một dao vào đùi, bây giờ đã suy sụp.’ Một Địa Ngục Hành Giảcho Trương Thác câu trả lời thuyết phục.

“Haiz” Trương Thác lắc đầu, thở dài: “Đây cũng là làm khó cậu ta, mọi người tăng thêm tốc độ, sớm chút mang cậu †a đi ra ngoài đi, đừng để cho cậu ta tiếp tục chờ ở nơi này, tôi làm xong việc thì sẽ đi Châu Xuyên tìm mọi người.”

“Đã hiểu” Những Địa Ngục Hành Giả sau lưng Trương Thác ngay ngắn dừng bước.

Khuôn mặt một mực u sầu đầy mặt của An Đông Hưng sau khi nghe được người sau lưng Trương Thác báo cáo, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười: “Tổng giám đốc Trương, anh không có giết bọn họ!”

“Anh An, anh cảm thấy tôi là cái hạng người tội ác tày trời sao?” Trương Thác trêu ghẹo một tiếng.

Vẻ mặt An Đông Hưng đột nhiên đầy nghiêm túc nhìn Trương Thác, nhẹ gật đầu, lại lắc đầu: “Giống nhưng lại không giống.”

Giống nhưng lại không giống?

Đối mặt với câu trả lời lập lờ nước đôi của An Đông Hưng Trương Thác cười không nói gì.

Sau khi An Đông Hưng biết những thành viên bảo vệ kia không nguy hiểm tới tính mạng thì có vẻ cởi mở hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng chủ động trò chuyện với Trương Thác về chuyện đi cướp cái đỉnh.

Lần này xem như An Đông Hưng đã thực sự lĩnh hội được.

thực lực của Trương Thác, chỉ riêng loại thân pháp kia đã làm cho người ta không thể nhìn thấy rõ, con mạnh hơn rất nhiều so với những tên cướp mà An Đông Hưng gặp, chỉ cần Trương Thác chịu giúp mình cướp cái đỉnh thì tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì lớn.

“Tổng giám đốc Trương để người của anh về trước, vậy chuyện cướp cái đỉnh..” An Đông Hưng nhìn Địa Ngục Hành Giả đứng im tại chỗ không động đậy, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.

“Sao vậy, ngài An không tin tôi sao?” Trương Thác mỉm cười.

“Không không không, sao tôi có thể không tin tổng giám đốc Trương chứ” An Đông Hưng liên tục xua tay: “Chỉ là tổng giám đốc Trương, tôi cảm thấy nhiều người thì sức mạnh sẽ lớn hơn”

“Cũng không phải nhiều người đánh nhau băng khí giới với quy mô lớn, tại sao cần phải có nhiều người như vậy chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.