Con Rể Quyền Quý

Chương 1512



Chương 1512:

“Ha ha” Khâu Đức Huy cười lấy lòng một tiếng. “Cảm ơn nhé Từ Uyên”

Sau khi Từ Uyên nhận ly nước trái cây thì vô thức uống nó.

Khâu Đức Huy ở bên cạnh nhìn chằm chằm ly nước trái cây trong tay Từ Uyên, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.

Ngay lúc ly trong tay Từ Uyên chạm vào môi cô, thì một bàn tay đột nhiên đưa qua năm lấy cổ tay Từ Uyên, ngăn không cho cô uống nước trái cây.

Từ Uyên và Trương Mỹ vô thức nhìn về phía chủ nhân của bàn tay này, lúc nhìn đến mặt đối phương thì hai người đều tỏ vẻ vui mừng, đồng thành kêu lên: “Anh rể?”

Lúc Tôn Lãm đứng ở bên cạnh Trương Mỹ nhìn thấy Trương Thác thì vô thức lui lại mấy bước, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.

Mà Khâu Đức Huy nhìn thấy cơ hội mình vất vả tìm được lại bị người ta phá hư thì thế thì vô cùng tức giận, một sự tức giận dâng lên trong lòng cậu ta. Cậu ta xông về phía Trương Thác: “Anh rể của Từ Uyên? Chồng của Lâm Ngữ Lam? Đây là buổi họp lớp của chúng tôi, ai cho anh đến đây?”

“Sao thế? Trung tâm giải trí này do tôi mở, tôi không thể đến sao?” Trương Thác hỏi lại một tiếng.

Ngày hôm qua lúc Từ Uyên đến trung tâm giải trí này thì Trương Thác đã mua lại nơi này, bên trong đều sắp xếp người của anh, chút tiền đó đối với Trương Thác mà nói không bằng cái rắm. Lúc mua nơi này thì tiền kiếm được vượt xa số tiền mua nơi này.

“Hừ!” Khâu Đức Huy cười nhạo một tiếng: “Một vài người sẽ dát vàng lên mặt mình đấy. Anh và tổng giám đốc Lâm của Nhất Lâm khác nhau xa đấy!”

“Thú vị đấy” Trương Thác cười cười: “Vợ tôi và tôi có khác nhau à?”

“Một người đi ở rể cũng dõng dạc quá nhỉ!” Khâu Đức Huy †ỏ vẻ khinh thường. “Tổng giám đốc Lâm biết anh ở ngoài nói đồ của cô ấy thành đồ của anh không? Một người ở rể mà thôi, không biết tự tin của anh từ đâu tới “Vợ tôi nghĩ thế nào về lời tôi nói tôi cũng không biết, nhưng tôi có thể tưởng tượng được nếu như vợ tôi biết người khác bỏ thuốc vào trong thức uống của em gái cô ấy thì cô ấy sẽ nổi trận lôi đình” Khóe miệng Trương Thác nở nụ cười lạnh.

“Bỏ thuốc!”

Từ Uyên và Trương Mỹ cùng giật mình.

“Anh rể, anh nói là…” Tay cầm ly nước chanh của Từ Uyên hơi run rẩy.

“Em đó, sau này để ý chút đi” Trương Thác xoay người lại vuốt tóc Từ Uyên.

Nước mắt của Từ Uyên vương trong hốc mắt, Khâu Đức Huy đưa cô nước trái cây bỏ thuốc, nếu như không phải anh rể cản lại thì cô đã uống mất rồi?

“Khâu Đức Huy, anh là tên súc sinh!” Trương Mỹ nâng cánh tay lên tát lên mặt Khâu Đức Huy lại bị Khâu Đức Huy nhẹ nhàng cản lại rồi đẩy ra.

“Tôi nói này!” Khâu Đức Huy nhìn chằm chăm Trương Thác. “Con mẹ nó anh là cái thá gì? Chuyện của tôi lúc này cần anh quản? Anh có biết tôi là ai không?”

“Ồ? Cậu là ai? Nói ra dọa tôi xem nào” Trương Thác nheo mắt lại, cùng lúc đó phất tay để người của mình dẫn theo Khâu Đức Huy và ba người Từ Uyên ra ngoài.

“Chú tôi là Khâu Phong!” Khâu Đức Huy tỏ vẻ thách thức.

“Bây giờ dự án mà vợ anh đầu tư có thể thành công hay không đều dựa vào lời nói của chú tôi. Anh chọc tôi không vui thì bây giờ tôi sẽ bảo chú tôi dừng lại, chờ đến khi dự án đầu tư của Nhất Lâm không thể thực hiện được thì người ở rể như anh sẽ nhận cái gì, anh tự mình suy nghĩ đi!”

Trương Thác nhếch miệng, lắc đầu nói ¡ còn tưởng là nhân vật lớn gì, lượn quanh một vòng cậu lại nói với tôi điều này?”

“Hừ, dù thế nào tôi cũng mạnh hơn kẻ vô dụng ở rể như anh. Nơi này là nơi chsung tôi tụ họp, anh cút ra ngoài cho tôi.

Anh muốn đi vào cũng được, anh hãy dẫn vợ anh vào theo!”

Khâu Đức Huy mắng to một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.