Con Rể Quyền Quý

Chương 1567



Chương 1567:

“Lão đại à, người kế thừa của anh cũng hào sảng nhỉ?”

Bạch Trình nở nụ cười.

“Không phải giọng của cậu ta” Trương Thác lắc đầu.

“Vậy người này là ai thế? Tiếng cười giống hệt như của Hải Thần vậy, bọn họ chắc chắn có thể làm anh em”

“Đồ ngốc” Trương Thác cười: “Đi, vào trong thôi”

Trương Thác và Bạch Trình bước vào cửa, vừa nhìn đã thấy An Đông Hưng đang ngồi trong công ty bảo vệ cười không ngớt, Tổ Lâm ngồi đối diện với An Đông Hưng, trong mắt trong hề có chút gợn sóng nào trước tiếng cười hào sảng của anh ta.

Bạch Trình vừa bước vào cửa thì đôi mắt đã dán chặt lên người Tổ Lâm, chỉ sau hai giây, anh ta đã nhìn Tổ Lâm từ trên Bạch Trình không hỏi gì mà đã chắc chản Tổ Lâm là người kế thừa của Trương Thác.

Trương Thác tò mò nói.

“Lần đầu tiên tôi nhìn cậu ta đã thấy giống hệt như lần đầu tiên nhìn thấy anh” Bạch Trình nói bằng giọng vô cùng chắc chắn:“Ánh mắt, thần thái, cả hơi thở trong cơ thể hai người đều khiến người nhìn có chung một loại cảm giác…”

Khi Bạch Trình nói đến đây thì dừng lại suy tư, sau khi liếc nhìn Trương Thác thì anh ta mới nói tiếp: “Ngoài bản thân mình ra, đối với những thứ khác trên đời này đều duy trì thái độ thờ ơ lạnh nhạt.”

Trương Thác trợn tròn mắt: “Đừng nói quá lên, sao nghe kinh khủng quá vậy?”

“Tôi không nói quá chút nào.” Bạch Trình lắc đầu: “Lão đại à, anh cũng biết là nếu trước đây anh không tỉnh ngộ sớm thì tình hình bây giờ của thế giới ngâm đã khác đi rất nhiều rồi.

Anh thật sự quyết định sẽ để người như vậy kế thừa anh, thay anh thống trị Đảo Ánh Sáng ư?”

Trương Thác dừng lại, quay người nhìn Bạch Trình rồi nói: “Trừ cậu ta ra thì còn ai có thể làm được?”

Bạch Trình há miệng không nói gì.

“Xem đi, mỗi người sẽ có lựa chọn của riêng mình. Lựa chọn cậu ta là quyết định của tôi” Trương Thác võ vai Bạch Trình rồi sải bước đi về phía trước.

An Đông Hưng đang cười rộ lên, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân thì quay đầu lại nhìn thấy Trương Thác.

“Anh Trương, haha!” An Đông Hưng tiếp tục cười lớn.

Trương Thác cười nói: “Anh An, hình như gần đây tâm trạng của anh rất tốt.”

“Việc này phải cảm ơn anh Trương, nhờ có anh mới không để báu vật của Đông Hòa chảy ra ngoài. Là một người con của Đông Hòa thì tôi làm sao có thể không vui được?” Trên mặt An Đông Hưng nở nụ cười chân thành, không hề gian dối.

“Tôi cũng được người khác giao cho việc này, anh không cần phải cảm ơn” Trương Thác nói: “Nào, anh An, để tôi giới thiệu với anh. Đây là Bạch Trình, anh em của tôi, Bạch Trình, đây là An Đông Hưng, còn người kia là Tổ Lâm. “

“Anh Bạch đúng là một nhân tài.”

“Chào anh Bạch” Tổ Lâm đứng dậy nói với Bạch Trình.

Bạch Trình gật đầu: “Anh An quá khen rồi.”

“Được rồi, hôm nay hiếm khi mọi người mới có dịp tập trung lại, hãy cùng uống trà nhé, Tổ Lâm gọi người thu xếp xe đi” Trương Thác ra lệnh.

Tổ Lâm gật đầu, ngay lập tức gọi điện đến Nhất Lâm.

Ngay sau đó, một chiếc Mercedes-Benz của doanh nghiệp đậu trước cửa công ty bảo vệ, sau đó bốn người lần lượt lên xe.

Cách xa sân bay thủ đô Châu Xuyên, Thiệu Khang vội vàng bước ra khỏi máy bay với vẻ mặt ngập tràn sự lo lắng. Vừa ra khỏi máy bay thì có hai người đàn ông trung niên cường tráng chạy về phía anh ta.

“Thế nào rồi, bắt được người chưa?” Thiệu Khang hỏi ngay.

“Lão đại, người họ An đó đến Châu Xuyên trước chúng ta một bước rồi” Hai người đàn ông trung niên cường tráng nói.

“Mẹ nó!” Thiệu Khang hét lên khiến những người xung quanh đều quay lại nhìn anh ta.

“Lão đại, phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm gì nữa?” Thiệu Khang trừng mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai thằng phế vật, bảo bọn mày bắt người cũng không bắt được, bây giờ đặt vé sớm nhất đến Châu Xuyên đi!”

“Vâng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.