Con Rể Quyền Quý

Chương 1701



Chương 1701:

Một khi đã nhắc đến đề tài này, trong phòng bất kể có phải người nhà họ Lâm hay không, đều nhìn về phía Lâm Ngữ Lam, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn đến bụng của Lâm Ngữ Lam, nếu cô sinh được con trai, vậy chắc chắn sẽ là con cưng của trời.

Người ngoài chỉ biết địa vị trong giới kinh doanh sau này của đứa trẻ đó, còn những người biết thân phận thật sự của Trương Thác lại hiểu rất rõ, nếu Trương Thác thật sự có người nối dõi, vậy đại biểu rằng, đây lại là một chuyện lớn.

Vương Hội cha truyền con nối, thống trị thế giới ngầm đã hàng trăm năm nay, nếu đảo Ánh Sáng muốn thì cũng có thể làm!

Lâm Ngữ Lam bị mọi người nhìn chằm chằm, thoắt cái đỏ bừng mặt, vội vàng để ly nước trong tay xuống, quay đầu chạy về sảnh bên.

Trong phòng vang lên tràng cười rộn rã.

Bạch Trình tiến đến trước mặt Trương Thác, nhỏ giọng ¡: “Đại ca, tin tức vừa nãy anh đã xem rồi chứ?”

“Ừ” Trương Thác gật đầu.

Bạch Trình lo lắng nói: “Cái người Tổ Lâm kia, tự tay làm thịt bạn gái cũ của mình, đại ca, tính cách cậu ta thay đổi cũng thật nhanh, thái độ đối với một số chuyện nào đó, có thể nói là còn tàn bạo hơn so với anh trước kia, giao đảo Ánh Sáng cho cậu ta, rất nguy hiểm đó!”

Trương Thác cười tủm tỉm, nói: “Bạch Trình, cậu cảm thấy đảo Ánh Sáng là nơi thế nào? Là một nơi thanh bình yên tĩnh sao?”

“Đương nhiên là không phải.” Bạch Trình trả lời ngay không cần suy nghĩ: “Trong mắt người ngoài, đảo Ánh Sáng quả thực là địa ngục chân chính, chỉ có chúng ta mới biết được sự tồn tại vốn dĩ của nó”

“Đúng thế còn gì” Trương Thác lên tiếng: “Nếu đảo Ánh Sáng đã là địa ngục trong mắt người ngoài, vậy thì cứ để cho địa ngục này tiếp tục tồn tại là được, tính cách của Tổ Lâm chuyển biến rất nhanh, tuy nhiên kết cấu lại quá nhỏ, dù thế nào đi nữa cậu ta cũng không thể làm ra chuyện lớn kinh thiên động địa gì, cứ để cậu ta dẫn vặt đi. Cậu phải nhớ rằng, kẻ thù mà chúng ta sắp đối mặt, không phải bọn tôm tép tâm thường kia, chỉ cần chúng ta có thể bảo vệ người trên đảo, vậy đã là không thẹn với lương tâm rồi. Về phần thanh danh, ha, chúng †a có từng để tâm đến đó sao?”

“Nhưng mà đại ca, chính vì kết cấu của tên Tổ Lâm này quá nhỏ mới càng nguy hiểm đó! Cậu ta làm việc không màng đến hậu quả, rất dễ bị người khác để ý, cũng rất dễ dàng bị người ta lợi dụng!” Bạch Trình có vẻ vô cùng lo lắng.

“Sẽ không đâu” Trương Thác tự tin nói: “Cậu ta và tôi cùng một loại người, trong khoảng thời gian ngắn cậu ta sẽ càng bành trướng, nhưng tuyệt đối sẽ không bị người ta lợi dụng, nếu đã cho đủ thời gian mà cậu ta vẫn không thể thay đổi bố cục của mình, tôi sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn”

Năm mới đối với người Viêm Hạ mà nói, là ngày lễ quan trọng nhất trong năm, vào thời gian này, mọi người đều sẽ tạm thời dừng các công việc trên tay, đắm chìm trong không khí an lành vui vẻ.

Mồng Một năm mới, không hề nói quá, cửa chính nhà họ Lâm suýt chút nữa bị người ta giãm nát, người đến chúc Tết thật sự là nhiều không đếm xuể, đến cả khách sạn gần nhà họ Lâm cũng vì chuyện này mà giá phòng tăng cao gấp ba lần, những vẫn không còn phòng trống.

Dù là người chinh chiến thương trường đã lâu như Lâm Ngữ Lam, cũng vì không ngừng tiếp đón khách khứa mà kiệt sức, cuối cùng phải chia nhà họ Lâm ra nhiều phần, mỗi một thành viên trong nhà đều phải phụ trách tiếp đón một nhóm khách đến thăm.

Khoảng thời gian năm mới cứ thế trôi qua, đây vốn là dịp để nghỉ lễ, nhưng vì tính chất đặc thù, đám người nhà họ Lâm lại càng bận rộn hơn ngày thường.

Mồng Bảy Tết, một người đặc biệt xuất hiện ở trước nhà chính nhà họ Lâm.

Trong cái thời tiết mà mọi người đều mặc áo bông dày kèm hai lớp quần bông, người này lại mặc áo mỏng, đầu đội một cái nón rộng vành, ăn mặc như thế liền hấp dẫn một đống người nhà họ Lâm chú ý.

“Này, bà có cần chơi trội thế không?” Trương Thác mặc một cái áo lông dày cộp, thong thả ung dung đi đến trước mặt người nọ.

Ma Y vươn tay cởi chiếc nón rộng vành xuống, nói: “Chúng †a đều biết rõ tôi sẽ không bị nhiệt độ này ảnh hưởng mà”

“Đệc” Trương Thác nhếch nhếch khóe miệng, nói: “Ảnh hưởng hay không là một chuyện, dù sao cũng phải quan tâm người khác nghĩ gì chứ, trong mắt người ta, bà nhìn giống như một tên thiểu năng vậy”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.