Con Rể Quyền Quý

Chương 1727



Chương 1727:

“Thôi đi” Đường Dực đầu lắc đầu giống như trống bỏi: “Tôi thật sự sợ nó sẽ đánh cho tôi một chưởng, anh, kế tiếp nên làm sao bây giờ, dựa vào con vương giả rừng rậm này để đi ra ngoài sao?”

“Rất khó” Trương Thác phủ nhận câu nói này của Đường Dực: “Con Ba Xà kia sợ con Hắc Hầu này, tuy không biết nó bị thương nhưng chỉ dựa vào bộ dáng uể oải hiện tại của nó, sợ là sẽ bị những vật thể thí nghiệm bên ngoài kia biết được, sau đó sẽ tranh giành trước rồi ăn thịt nó, cắn xé gen của nó cũng nên?”

“Anh, vậy chúng ta phải mau nghĩ biện pháp để đi ra ngoài thôi” Đường Dực vẻ mặt cay đắng: “Thực phẩm dự trữ và nước uống ở nơi này đã không còn nhiều nữa, đối với thân thể của chúng ta tuy rằng không cần phải quan tâm quá nhiều những cái lon đã hết hạn kia, nhưng mùi vị đó thật sự làm cho tôi cảm thấy rất ghê tởm, nếu không phải đói đến cực điểm, tôi căn bản sẽ không chạm vào, về phần những vật thể thí nghiệm kia, cho dù tôi có đói chết cũng không muốn ăn một miếng, ai biết trong cơ thể của chúng sẽ có thứ đồ chơi gì chứ!”

Trương Thác nhìn thấy Hắc Hầu đã sợ hãi chịu không nổi, nên cũng không động thủ với mấy móng vuốt còn lại của nó, chủ yếu vẫn là lo lắng thanh kiếm ngắn này đã bị Đường Dực chú ý đến, đem hàng rào của lồng sắt đóng lại, Trương Thác tiện tay mang lồng đặt sang một bên: “Tình huống ở xung quanh đây, cậu đều năm được rõ ràng sao?”

Đường Dực lắc đầu: “Anh, hơn một năm nay tôi chỉ dám trốn ở chỗ này, ở đâu cũng không dám đi, thậm chí ngay cả ngủ cũng không có an tâm đi vào giấc ngủ”

Trương Thác thở dài: “Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, nơi này tạm thời không có nguy hiểm gì, chờ cậu nghỉ ngơi xong, hai chúng ta sẽ có việc phải làm”

Thời gian hai ngày, nhoáng một cái đã trôi qua.

Ở bên ngoài địa ngục, vũ trụ nhỏ thuộc về Hội Thần Ẩn.

Andre và Ma Y đứng trước bức tường đá lớn nối giữa trời và đất, hai tên thuộc hạ của Andre cũng đã biến mất.

“Chậc chậc, vẫn còn chưa chịu ra ngoài, xem ra tiểu tử này nói không chừng đã tìm đường khác để bỏ chạy rồi” Ma Y phát ra giọng nói khàn khàn: “Một khi tiểu tử này rời đi, cậu cũng không còn lý do gì để gọi cậu ấy quay lại đây được nữa, dù sao cậu ấy cũng đã dựa theo quy tắc, đến đây để báo cáo với cậu rồi”

Ma Y giống như đang nói với Andre, nhưng trên thực tế lại đang cảnh cáo Andre, Trương Thác đã thực hiện lời hứa, anh ta không thể tự tiện yêu cầu Trương Thác làm thêm chuyện gì nữa.

“Không” Andre lắc đầu: “Thế giới nhỏ trong này chúng tôi đã từng thăm dò qua, căn bản cũng không có lối ra nào khác, dưới lớp chất màu đen bao bọc bên ngoài thế giới nhỏ đó, cho dù anh ta muốn khoan một cái động ra ngoài căn bản cũng không có khả năng, xem ra là anh ta đang định kéo dài thời gian với tôi đây mà, để tôi xem anh có thể kéo dài được bao lâu”

Thành phố Châu Xuyên cách đó hàng ngàn dặm.

Vào đầu năm mới, hầu hết các doanh nghiệp và cửa hàng đã hoạt động trở lại như bình thường.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà tập đoàn Nhất Lâm, Lâm Ngữ Lam ngồi trong văn phòng của mình, trước bàn có đặt một ly lam sơn thượng hạng, đang tỏa ra hơi nóng.

Lâm Ngữ Lam cầm trong tay một tấm thiệp mời, trên thiệp mời viết hai chữ thiệp cưới.

Trên thiệp cưới, tên của nhà gái khiến cho Lâm Ngữ Lam nhíu mày: “Tiêu Như Loan”

Trong văn phòng của Lâm Ngữ Lam còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi ở đó, chính là cha nuôi của Tiêu Như Loan, Tiêu Sâm!

Một lúc lâu sau, Lâm Ngữ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, đem thiệp mời ném lên bàn: “Chú Tiêu, ý của bác là nhà họ.

Tiêu đã đem người trói đi rồi?”

“Đúng vậy” Lần này so với lần gặp mặt trước đây, Lâm Ngữ Lam cảm giác như Tiêu Sâm đã già nua hơn rất nhiều: “Lúc trước, dưới sự giúp đỡ của nhà họ Tiêu, chú đã đem tập đoàn Tiêu thị phát triển càng lúc càng lớn mạnh hơn, lại nhờ vào sự trợ giúp của cháu Trương để hoàn thành bằng sáng chế độc quyền, nhảy vọt trở thành doanh nghiệp hàng đầu Tây Đô, người ngoài đều nói là Tiêu Sơn tiền đồ như gấm, nhưng họ không biết chú cùng lắm cũng chỉ là một con rối của nhà họ Tiêu mà thôi. Bây giờ, nhà họ Tiêu cố ý muốn để Như Loan kết hôn cùng với Tiêu Dương Thần. Người kia, mọi người hẳn là cũng đã gặp qua, lúc mọi người đi Tây Đô, cậu ta đã từng lộ mặt”

Lâm Ngữ Lam suy tư một phen, đối với Tiêu Dương Thần ở trong lời nói của Tiêu Sâm hoàn toàn không có ấn tượng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.