Con Rể Quyền Quý

Chương 1800



Chương 1800:

Từ trước đến nay, Đông lục địa đại diện cho rất nhiều thứ, dù có giao nơi này cho sáu giáo chủ còn lại cai quản, e rằng họ cũng không dám tiếp nhận. Theo như truyền thống mấy nghìn năm nay của Hội Thần Ẩn thì có một quy định bất thành văn là chuyện của phía Đông chỉ có thể giao cho những người phía Đông giải quyết.

Người từ bảy châu lục quy tụ về đây rất đông, những nhân viên dưới quyền của các giáo chủ không nhất thiết phải cùng là một thể thống nhất, ví dụ như Andre, anh ta là người của Giáo chủ Deondre nhưng lại làm việc cho Mại Lạc. Bảy giáo chủ đều có những người kế nhiệm riêng của mình.

Mại Lạc cười nói với Deondre o chủ Deondre, hôm nay con trai của anh hình như không thấy đến. Đợi đến sáng sớm ngày mai khi đồng hồ điểm đúng giờ, cuộc tuyển chọn chính thức bắt đầu, nếu như Đường Dực vẫn không xuất hiện thì coi như đã tự mình rút lui. Tôi nghĩ, nơi hoang vu, giá lạnh như Nam Cực rất thích hợp cho giáo chủ Deondre an hưởng tuổi già”

Gyee tiếp lời: “Giáo chủ Mại Lạc sao lại nói như vậy chứ.

Tôi biết thằng nhóc Đường Dực đó, từ trước đến nay nó sống quen trong sự bao bọc, che chở của bố mình rồi, nên cho dù có tham gia cuộc tuyển chọn lần này, e rằng giáo chủ Deondre vẫn phải đi đến Nam Cực ở thôi. Sự vắng mặt của Đường Dực chưa biết chừng lại là chuyện tốt đối với giáo chủ Deondre cũng nên, nếu không, dựa vào sự khốc liệt của cuộc tuyển chọn, có khi sẽ phải chứng kiến tình cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mất”

Người được các giáo chủ lựa chọn kế nhiệm có xuất thân không giống nhau từ giang hồ, đến những người bản địa, không có một tiêu chuẩn đồng nhất nào hết. Khi Gyee và Mại Lạc nói như vậy, các giáo chủ còn lại đều không hề lên tiếng.

Bởi vì ai cũng nhòm ngó vị trí giáo chủ của Deondre, nên đây là một yếu tố khiến ông có thêm nhiều kẻ thù, Đường Dực thì cũng chẳng cần phải nói thêm, mọi người đều biết rõ tính cách của anh. Có thể nói không ai cho rằng sau lần tuyển chọn này, Deondre có thể tiếp tục cai quản Châu Âu.

Mại Lạc cười chế nhạo trong lòng, ông ta đã cử Andre đi thăm dò tin tức từ lâu, Đường Dực đã tham gia một cuộc huấn luyện ma quỷ trên đảo Quang Minh, tất cả đều là những tên vô dụng, yếu kém, đến ngay cả một chút ngự khí cũng không có.

Còn Đường Dực lại bị một tên vô danh tiểu tốt xoay vòng vòng, còn động lòng thương xót với người đó, người như vậy, không đáng để dè chừng!

Trước cửa Thành Thánh, có hai bóng người bước đến.

Trong thành phố có đủ loại màu da này, sự kết hợp của Đường Dực và Trương Thác đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

“Biết cuộc tuyển chọn lần này là về gì không?” Trương Thác đảo mắt nhìn toàn cảnh thành phố, anh là người đã chu du khắp nơi trên thế giới, nên đây cũng không phải lần đầu tiên anh đến Thánh Thành, nhưng lần này lại mang đến cho anh một cảm giác hoàn toàn khác.

Trước đây, anh không nắm chắc khí tức, cũng không hề biết rằng trên đời này có nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng của mình đến vậy, thậm chí ngày trước anh còn cảm thấy thành phố này có phần bị thần thánh hóa quá.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, Trương Thác mới hiểu ra rằng bản thân mình thực sự đã quá thiển cận, sau khi nắm chắc được khí tức, anh mới trở nên nhạy cảm với thế giới này hơn.

Thời khắc bước vào thành phố này anh cảm thấy có một luồng hơi thở thần thánh nào đó ùa đến, thậm chí luồng khí này có thể làm dịu đi một phần nào sự thù địch trong lòng anh.

Đường Dực nghe Trương Thác hỏi vậy liền lắc đầu: “Không biết nữa, có vấn đề gì sao? Những người ngăn cản chúng ta bước tiếp đều là kẻ địch thôi”

“Ừ, thả lỏng một chút. Biết bây giờ chúng ta nên làm gì không?” Trương Thác vỗ vỗ vai Đường Dực.

“Sáng mai gặp” Đường Dực gật đầu, đi về phía ngược lại với Trương Thác.

Nam chính một đời là chiến thần, giữ gìn đất đai, bảo vệ tổ quốc, chính chiến tám phương, vậy mà vợ mình lại bị người khác ép nhảy lầu. Anh tức tốc quay về, đã thấy vợ mình nhảy từ trên cao xuống…Bộ truyện này có tên “Chiến soái”, các bạn hãy trải nghiệm qua cuốn sách này!

Trương Thác thấy thế thì lắc đầu: “Thật đúng là một thằng nhãi thích hành động theo cảm tính”

Trương Thác gối hay tay ôm sau gáy rồi thong thả đi sang một bên, ánh mắt tìm kiếm bốn chung quanh.

“Thật đúng là… Tổ chức một buổi quy tụ lớn như vậy, ấy thế mà cũng chẳng có nổi tí tẹo không khí náo nhiệt của hàng quán ven đường nào hay sao? Thật chẳng ra làm sao.” Trương Thác bĩu môi chế giễu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.