Con Rể Quyền Quý

Chương 1912



Chương 1912:

Hermamn khí thế hừng hực nói ra mấy lời này, lúc này đây, ông ta giống như được quay trở về năm tháng tuổi trẻ tưng bừng khí thế.

Mười giờ sáng.

Trương Thác đứng ở quảng trường trong thành phố, trên tay cầm một nắm thức ăn cho chim bồ câu quăng ra xung quanh.

Rất nhiều chim bồ câu trắng từ trên không bay sà xuống, bọn chúng vốn không có sợ con người, vây quanh cạnh bên Trương Thác tìm kiếm thức ăn trên đất.

Trương Thác thoáng ngó qua kim chỉ giờ trong đồng hồ đeo trên cổ tay: “Mới mười giờ à, phải cho bọn họ thong thả thêm khoảng thời gian nữa mới được.”

So với vẻ nhàn rỗi của Trương Thác bên này, bầu không khí ở trong lâu đài của gia tộc Middleton đang ngập tràn căng thẳng.

Bốn giờ chiều, bên trong lâu đài của gia tộc Middleton càng lúc càng đông người, trên mặt ai cũng đều là một vẻ như sắp gặp phải giặc lớn.

“Người còn chưa tới sao?” Hermann ngồi ở bên trong phòng khách, hôm nay ông ta cố ý thay lại một bộ đồ trang trọng, một là để cho vị quân vương địa ngục kia cảm thấy mình được tôn trọng, hai là để chào mừng ngày mà gia tộc Middleton bước vào một kỷ nguyên mới.

Hoắc Đình lắc lắc Dựa theo tin được gửi tới từ các trạm canh gác thì người vẫn chưa xuất hiện, dĩ nhiên cũng không ngoại trừ khả năng các trạm canh gác đó đã bị bọn họ khống chế”

“Không đâu”’ Hermann phủ nhận suy đoán của Hoắc Đình: “Một người làm việc theo lối ngang tàng không chút kiêng dè như vậy, nếu đã nói hôm nay sẽ tự mình tìm tới, vậy nhất định sẽ tới theo cách quang minh chính đại. Mấy vị kia đã sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”

“Đã làm theo lời của ông căn dặn, sắp xếp ổn thỏa hết rồi”

Hoắc Đình gật đầu: “Ông chủ, hội Thần Ẩn đó thật sự đáng tin sao? Nếu quả thật giống như lời của họ nói nhiệm vụ của họ là bảo vệ sự cân bằng của thế giới, vậy cần gì phải làm những chuyện này?”

“Hà hà” Hermann nở nụ cười tự tin đáo: “Bảo vệ sự cân bằng của thế giới, loại nghề nghiệp này nghe như vĩ đại không vụ lợi, thực ra lại cũng giống hệt một loại ham muốn, mà còn là loại ham muốn được phóng đại thêm gấp vô số lần nữa kia.

So ra thì loại người như thế, càng dễ dàng hiểu được ý muốn của bọn họ là gì. Trên cái thế giới này không có nhiều chủ nghĩa khổ hạnh như vậy đâu, đa số nhiều người đều hy vọng mình có thể tránh xa khốn khổ ra một chút, đẩy thêm vào người khác. Nhiều người trong hội Thần Ẩn cũng là kiểu như thế”

Trong lâu đài của gia tộc Middleton, bảy căn phòng lớn nhất dành cho khách đều có người trong đó, bảy người này đều hơn ba mươi tuổi. Một trong số đó, người mặc áo choàng màu đỏ là có địa vị cao nhất.

Nếu dựa theo hoa văn trên áo choàng mà phân chia cấp bậc, vậy áo choàng đó là đại diện cho cấp bậc kiểm soát sử rồi!

Bảy người này chính là tiếp tay cho gia tộc Middleton, hôm nay sẽ chôn xác quân vương, thay thế gia tộc Norman.

Tám giờ tối, cùng khoảng thời gian buổi tiệc tối hôm qua diễn ra.

Lâu đài của gia tộc Middleton thắp đèn thuốc sáng choang, Hoắc Đình nói với Hermann rằng có người tới.

Có hai bóng người trẻ tuổi đi xuyên qua con đường nhỏ trong rừng tới phạm vi trạm canh gác của gia tộc Middleton.

“Anh, tới Châu Âu lúc nào vậy, sao tới hôm nay mới báo cho em biết?” Đi cạnh Trương Thác là một thanh niên tóc vàng, hơn nữa cũng là giáo chủ đương nhiệm của hội Thần Ẩn ở Châu Âu, Đường Dực.

“Tôi nghĩ cậu có rất nhiều chuyện cần giải quyết.” Trương Thác có lý riêng của mình.

Trên mặt Đường Dực lộ chút vẻ xấu hổ lúng túng: “Anh, anh biết hết rồi à?”

“Có người quyền lực nào đó cố tình chặn tin của tôi?”

Trương Thác hỏi thẳng nghỉ ngờ dấy lên trong lòng từ hôm qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.